Con trai anh họ cả Phan Mân đã sáu tuổi, mùa thu năm ngoái bắt đầu đến trường đi học, nghe nói thành tích rất tốt. Tô Đường và Trương Huệ lần lượt khen ngợi rồi trao cho cháu một phong bao lì xì to.
Trong túi Tô Đường còn có những viên kẹo sữa Thỏ Trắng, chị lấy ra nhét cho hai đứa cháu mỗi đứa mấy cái.
“Sao trong túi chị lại có cả kẹo thế?”
Tô Đường cười nói: “Để dỗ cục cưng nhà em đấy chứ còn gì nữa.”
Trương Huệ cười: “Mọi người cứ suốt ngày dùng đạn bọc đường ăn mòn răng của nó đi, sau này răng xấu thì đừng có mà đổ lỗi cho ai đấy nhé.”
Hai người chị dâu họ ngồi một lát rồi quay người vào bếp bận rộn. Hai anh em Phan Huy và Phan Lỗi gọi hai anh em Giang Minh Thăng và Giang Minh Ngạn sang một bên nói chuyện.
Mãi đến giờ ăn trưa, bốn người mới bước ra khỏi phòng.
Một lúc lâu không nhìn thấy cha, vừa thấy cha ra ngoài, Hàm Hàm lập tức chạy tới đòi bế. Nhưng chỉ một lát sau, Hàm Hàm đã nhăn mặt đòi mẹ bế.
“Cha hôi!”
Giang Minh Ngạn bất lực, Trương Huệ lại gần ngửi: “Anh hút thuốc à?”
“Anh không, là hai anh họ hút thôi.”
Hai anh em Phan Huy và Phan Lỗi ở nhà không yên, lại còn có bên nhà ngoại thêm dầu vào lửa, cả nhà ầm ĩ suýt từ mặt nhau, trong lòng phiền muộn không thôi. Gặp được anh em Giang Minh Ngạn, họ mới không nhịn được mà kể khổ.
Chuyện nhà họ Phan khó nói, đến buổi chiều, khi Giang Minh Ngạn và Tô Đường trở về, họ mới hay chuyện. Cô cháu gái Hà Mộng của bác gái, năm ngoái vẫn chưa tìm được công việc nên đã kết hôn với một thầy giáo để tránh việc phải về công tác ở nông thôn.
Thầy giáo kia không được phân nhà, bây giờ cả nhà chen chúc sống chung một khoảng sân nhỏ, ngày nào cũng nảy sinh đủ mọi cãi vã. Hà Mộng không chịu nổi nữa, chạy về nhà nói với cha mẹ.
Nhà họ Hà bên kia nghĩ Phan Lỗi được phân nhà, hai vợ chồng bọn họ lại đang ở nhà tổ nhà họ Phan, căn nhà được phân không có người ở nên muốn mượn sống dăm ba năm.
Diệp Vân không chịu, thật ra Phan Lỗi cũng không đồng ý. Gia đình cãi vã ầm ĩ, khiến hai vợ chồng Phan Lỗi và Diệp Vân đành dọn ra khỏi nhà tổ.
“Thì ra là thế.”
“Hai vợ chồng Phan Lỗi không cho mượn nhà là đúng rồi, mới mở miệng đã đòi ở dăm ba năm, sau này liệu có chịu trả lại hay không thì chẳng ai dám chắc.”
“ Đúng vậy.”
Buổi chiều Phan Lạc Tinh trở về, cũng không quan tâm đến đầu năm mới mà trực tiếp mắng nhiếc, bảo rằng sớm muộn gì thì cái nhà ấy cũng khiến mẹ con Hà Lệ Quyên phải chịu một phen khổ sở cho xem.
Trương Huệ và Giang Minh Ngạn cũng không dám nói gì. Buổi tối, cơm nước xong xuôi, hai vợ chồng bèn bế con trở về ngõ Hoa Chi.
Sau Tết, Giang Minh Ngạn đến đơn vị làm việc. Trương Huệ có chị dâu Lục giúp đỡ nên có nhiều thời gian rảnh ở nhà hơn.
Thời tiết quá lạnh, không thích hợp ra ngoài nên Trương Huệ lấy những ghi chép về cách thức làm trà ra đọc, cô ôn lại điều cũ, học thêm điều mới, thỉnh thoảng có thêm phát hiện bất ngờ.
Có câu hỏi mới thì nhớ kỹ, khi nào về hỏi sư phụ sau.
Trương Huệ thích đọc sách trong phòng làm việc nhìn ra sân tường. Chị dâu Lục sợ cô bị cảm lạnh nên ngày nào cũng đặt một chậu than lớn trong phòng, khiến căn phòng rất ấm áp. Hàm Hàm cũng vui vẻ theo mẹ đến phòng làm việc chơi.
Trương Huệ sợ con gái bò dưới đất sẽ bị lạnh nên trải một chiếc chăn bông cũ lên khoảnh trống trong phòng làm việc, sau đó phủ thêm một tấm thảm lên trên.
Đọc sách chán rồi, cô sẽ nằm xuống chơi với con, kể chuyện cổ tích. Con chơi mệt rồi, hai mẹ con sẽ ngả đầu vào nhau ngủ một giấc ngắn.
Giang Minh Ngạn thấy vậy, ngày nghỉ cuối tuần anh bế con gái ra ngoài. Lúc về, anh xách theo một đống đồ chơi gỗ nho nhỏ, chưa kể các loại động vật được chạm khắc tinh xảo, kèm theo vài bộ khóa Lỗ Ban dành cho trẻ lớn hơn chơi.
Một nhà ba người cởi giày, khoanh chân ngồi trên chăn. Trương Huệ nghịch khóa Lỗ Ban trong tay: “Anh muốn chơi hay là muốn cho Hàm Hàm chơi?”
Giang Minh Ngạn cười nói: “Đương nhiên là cho Hàm Hàm chơi rồi, anh lớn như vậy, chẳng lẽ lại thích mấy thứ đồ chơi trẻ con này?”
---