“Sao lại cãi nhau vậy ạ?”
“Không biết nữa, nghe nói cãi nhau to lắm. Lúc ấy chị dâu thứ nói nếu không dọn ra ngoài thì sẽ ly hôn, thế là phải chuyển đi thôi.”
Trương Huệ hơi kinh ngạc: “Em nhớ chị dâu thứ là một người khá hiền lành mà.”
Tô Đường gật đầu: “Chị dâu cả và chị dâu thứ đều rất hiền lành, nếu không đã không nhẫn nhịn bác gái nhiều năm như vậy rồi.”
Phan Lạc Tinh nhắc nhở hai con trai và hai con dâu: “Chúng ta không cần chủ động hỏi han chuyện nhà bọn họ, cứ đến ăn trưa rồi về thôi.”
Phan Lạc Tinh lại nói với Huệ Huệ: “Hai đứa cứ ở nhà tổ vài ngày đi. Khoảng mùng mười thì Minh Ngạn đi làm rồi về.”
“Được ạ, nghe lời mẹ.”
Mười hai giờ, cả nhà tắm táp, vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi về phòng đi ngủ. Sáng mùng một đầu năm, sẽ có rất nhiều khách khứa tấp nập đến cửa chúc Tết.
Sáng hôm sau, người đầu tiên đến chúc Tết là ông cụ Hoàng, hàng xóm sát vách.
Ông cụ Hoàng cười ha hả, trông thật tinh anh. Sau khi chúc mừng năm mới hai người bạn già Giang Trường An và Văn Diễm Thu, ông liền rút ra một phong bao lì xì đỏ chót, mừng tuổi cho bé Hàm Hàm.
“Hàm Hàm, mau cảm ơn ông nội Hoàng đi con.”
Ông cụ Hoàng trừng mắt: “Giang Trường An, cái lão già này thật hay nhỉ, dạy chắt mình gọi tôi là ông nội, ông muốn lớn hơn tôi chắc?”
Giang Trường An cười ha ha: “Ôi trời, tôi quên mất.”
Giang Minh Ngạn cùng Trương Huệ đến chúc mừng năm mới ông cụ Hoàng.
“Được rồi được rồi, Minh Thăng Minh Ngạn hai đứa đều kết hôn rồi, ông không lì xì nữa nhé.”
Giang Minh Thăng cười cởi mở: “Năm nay cháu sinh một đứa, sang năm có thể nhận lì xì của ông rồi.”
“Ha ha ha ha, vậy ông chờ đấy nhé.”
Nghe vậy, cả nhà họ Giang đều nở nụ cười, đặc biệt là Phan Lạc Tinh, vui vẻ liếc nhìn bụng Tô Đường mấy cái.
Tô Đường không nhịn được cười, bế Hàm Hàm qua: “Hàm Hàm, mau gọi bà nội, nói chúc mừng năm mới bà nội đi con.”
Vừa nãy ngủ dậy được cha mẹ dạy rồi, bây giờ nghe bà nội Phan bảo chúc mừng năm mới, cô bé mở miệng hét lên “Chúc mừng năm mới!” thật rộn ràng.
“Ôi, bốn chữ ‘Chúc mừng năm mới’ này thật vang dội.”
“Mau mau đưa, nhất định phải cho một phong bao lì xì thật to.”
“Cầm lấy, để dành mua kẹo ăn nha con.”
Hàm Hàm cầm phong bao lì xì, lon ton chạy đến chỗ mẹ, giơ cao bao lì xì đỏ chót trong tay khoe: “Ông nội Hoàng bảo mua kẹo ạ!”
Trương Huệ cười xòa, vô tư nhận lấy phong bao lì xì của con gái, đoạn quay người nhét gọn vào túi áo của Giang Minh Ngạn: “Được rồi, mẹ sẽ mua kẹo cho con nhé!”
“Con muốn kẹo sữa Thỏ Trắng loại to cơ ạ!”
“Ôi chao, chuyện nhỏ ấy mà, cứ để mẹ lo!”
Đến giữa trưa, Giang Minh Ngạn mới ngớ người phát hiện, bộ quần áo hôm nay anh mặc có vẻ không tiện, túi áo quá nhỏ, chẳng đựng xuể chừng ấy phong bao lì xì.
Hôm nay tất cả những người đến nhà chúc Tết, dù già hay trẻ, nhìn thấy cô bé Hàm Hàm ngoan ngoãn, đáng yêu này cũng không nhịn được mà rút tiền lì xì ra mừng tuổi.
Tô Đường thốt lên đầy ghen tị: “Cục cưng nhà em quả là cục vàng hái lộc!”
Trương Huệ cười không khép được miệng: “Cố lên, sang năm đến lượt chị nhé! Người khác thì không biết, còn em nhất định sẽ cho một phong bao lì xì thật to.”
Cả ngày mùng một trôi qua trong tiếng cười nói rộn ràng. Sáng mùng hai, sau khi dùng bữa sáng xong, đến gần mười giờ cả nhà mới bắt đầu chuẩn bị ra ngoài.
Theo lời mẹ chồng Trương Huệ, chỉ đến ăn một bữa cơm nên không cần phải đi quá sớm như vậy.
Cả nhà ung dung chậm rãi đến nhà họ Phan vừa tròn mười giờ rưỡi, bác trai Phan Phúc Tuyền và bác gái đều ra cổng chào đón bọn họ.
Phan Phúc Tuyền vừa nhìn thấy bé Hàm Hàm được Trương Huệ bế trong lòng, liền thốt lên: “Mới có một năm không gặp mà Hàm Hàm đã lớn phổng phao đến thế này rồi!”
Ông Phan Lạc Tinh dặn dò cháu gái: “Hàm Hàm, con gọi ông chú đi nào.”
Hàm Hàm ngoan ngoãn gọi người, ông Phan Phúc Tuyền vui vẻ, vội vàng trao hai phong bao lì xì đỏ thắm cho bé con.
Tô Đường khẽ nháy mắt với Trương Huệ, mà Trương Huệ thì nhìn thấy trên gương mặt bác gái nở một nụ cười vừa cam chịu vừa bất đắc dĩ.
Chắc hẳn vì chuyện không vui năm ngoái nên năm nay vừa thấy các cháu đến, bác trai đã vội trao hai bao lì xì, có lẽ một phần là do bác gái gửi gắm.
Hai chị dâu cũng lì xì, chị dâu thứ Diệp Vân tỏ vẻ rất mừng rỡ khi thấy cả nhà đến, còn gọi con trai bốn tuổi của mình lại gần.
Con trai chị dâu thứ tên là Phan Chính, đang vận trên người chiếc áo bông xanh quân đội trông rất tươm tất, da dẻ trắng trẻo, quả là một cậu bé khôi ngô, thanh tú.
---