Trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ, gần cuối năm, số thịt khô cuối cùng cũng đã được phơi khô hoàn toàn. Những ngày này, chị dâu Lục đã mua rất nhiều loại thức ăn để chuẩn bị cho dịp Tết Nguyên Đán.
Vào ngày hai mươi tám tháng chạp, Trương Huệ chợt nhớ ra, hỏi: “Chị dâu Lục này, chị có muốn về quê ăn Tết không? Tôi sẽ trả lương tháng này cho chị sớm hơn.”
Chị dâu Lục lắc đầu, giọng hơi trầm xuống: “Cha mẹ tôi đều đã qua đời cả rồi, trong nhà chẳng còn ai trông ngóng tôi về, coi như không có tôi vậy. Cái nhà đó cũng chẳng còn gì để tôi quay về nữa. Cô chủ đừng cười chê nhé, nếu mà có cách chuyển được hộ khẩu vào thành phố thì tôi đã làm từ lâu rồi, tôi thực sự không muốn về quê nữa đâu.”
Chị dâu Lục nói rằng cô ấy chỉ vào thành phố thăm họ hàng, nếu ở lâu không về mà gặp phải người kiểm tra hộ khẩu, có khi lại bị đuổi về quê mất.
Trương Huệ suy nghĩ một chút: “Có nhà thì sẽ làm được hộ khẩu, mặc dù hiện tại chính sách chưa cho phép, nhưng biết đâu sau này lại được thì sao?”
Hai mắt chị dâu Lục bỗng sáng rực lên: “Thật sao cô chủ? Còn có chuyện như vậy nữa sao?”
“ Đúng vậy.” Trương Huệ nhớ tới sau này khi chính sách nhà ở thương mại được tự do hóa, chỉ cần mua nhà là có thể định cư và chuyển hộ khẩu.
“Vậy thì từ giờ trở đi tôi sẽ cố gắng tiết kiệm tiền, tranh thủ đến khi về già mua được một căn nhà nhỏ trong thành phố này, rồi chuyển hộ khẩu tới đây luôn.”
Chị dâu Lục như đột nhiên tìm thấy một tia hy vọng mới, nghị lực và tinh thần của cô ấy đều được nâng lên một tầm cao hơn.
Gần đến Tết, Trương Huệ phải về nhà tổ ăn Tết, nên cô đã gọi dì Sở qua bầu bạn cùng chị dâu Lục, để chị ấy không cảm thấy cô đơn.
Dì Sở lớn tuổi hơn chị dâu Lục, lại là người quen cũ, nay cùng làm việc chung một nhà, hai người có biết bao chuyện để hàn huyên. Nhờ thế mà chị dâu Lục không hề cảm thấy cô đơn khi phải xa nhà vào dịp Tết.
Nói trắng ra, ở đây không ai nói xấu cô, cũng chẳng ai mắng cô là đồ sao chổi, khiến cô cảm thấy ngay cả khi cha mẹ vẫn còn sống, cũng chưa từng được sống tốt như bây giờ.
Tết đến, trong nhà có trẻ nhỏ biết nói biết chạy, không khí lập tức khác hẳn. Trưởng bối cũng không còn giữ vẻ nghiêm nghị, và trong nhà sẽ có nhiều món ăn ngon hơn hẳn ngày thường.
Trong khi đó, Trương Huệ và Tô Đường, hai chị em dâu, ngồi rảnh rỗi một bên, chuyện trò không ngớt.
“Đợi qua Tết, chị sẽ dắt em đi gặp thợ may, mấy chiếc áo đầm trước chị gửi cho em đều là chị áng chừng nói người ta làm thôi, giờ em đến đó bảo người ta đo lại cho chuẩn kích cỡ nhé.” Tô Đường nói, miệng còn ngậm viên kẹo, giọng hơi ngọng nghịu.
“Qua Tết ạ, qua Tết chắc không được đâu, tháng ba em phải đến núi Mạnh Đỉnh hái trà một chuyến, khi về ít nhất cũng phải đến hai mươi tháng tư rồi.” Trương Huệ đếm đầu ngón tay tính thời gian.
“Tầm đấy cũng được, chỗ chúng ta tháng tư tuyết mới tan hết, chờ em về có khi vẫn còn phải mặc áo bông ấy chứ.”
Văn Diễm Thu ngồi một bên nhấp trà, nói xen vào: “Nam Bắc chênh lệch nhiệt độ rất lớn. Huệ Huệ về quê hái trà xuân, quê cháu xuân về hoa nở rộ rồi, còn chỗ chúng ta thì phải đợi thêm một hai tháng nữa mới có.”
Trương Huệ cười đáp: “Vâng, ở quê cháu qua Thanh Minh, cuối tháng tư là anh đào đã đỏ rực rồi ạ.”
Tô Đường khẽ thở dài: “Chị sinh ra và lớn lên ở miền Bắc, chưa từng thấy mùa xuân ở miền Nam ra sao. À phải rồi, lần đầu vào miền Nam là lúc em với Minh Ngạn kết hôn, lúc ấy đã là tháng tám rồi, dọc đường chị chỉ thấy cây cối chỗ em vô cùng tươi tốt, chứ không cảm nhận được gì khác biệt.”
“ Đúng vậy, mùa hè Nam Bắc đều giống nhau, nhưng mùa xuân, thu đông thì khác lắm.”
Cả nhà cười nói rôm rả, ăn bữa cơm tối. Bé Hàm Hàm đã ngủ say, còn người lớn thì phải thức đến đúng mười hai giờ để đón giao thừa.
Giang Minh Thăng bưng đĩa hạt dưa đến, đưa cho vợ một vốc nhỏ: “Mẹ ơi, mùng hai mình có sang nhà bác bên đó không?”
“Có chứ, các con cứ kệ cái thói hách dịch của bác gái đi, chủ yếu là sang thăm bác trai thôi.”
Tô Đường và Trương Huệ đều bật cười.
Giang Minh Thăng nói với em trai và em dâu: “Hồi tháng sáu, chị dâu thứ có cãi nhau với bác gái một trận, thế là anh họ và chị dâu thứ dọn khỏi nhà tổ nhà họ Phan rồi, đến ở khu gia đình thuộc Bộ Giao thông Vận tải.”
---