Tả Tuyết không hiểu, nhân sâm là thứ gì?
“Em không cần biết đâu, em còn nhỏ cứ chăm chỉ học hành, tốt nghiệp xong thì cố gắng thi vào nhà máy cơ khí thủ đô, về sau có anh Giang bảo kê cho em.”
Tả Tuyết cười hì hì: “Em biết rồi, em cảm ơn anh Giang trước, cảm ơn cả chị dâu nữa.”
Trương Huệ cười nhẹ. Tính cách của Tả Tuyết và anh trai cô bé thật sự giống nhau như đúc.
Buổi chiều, Ninh Viễn cầm ba củ nhân sâm đi, Tả Duy cũng lấy một củ. Thông qua hai người họ, chuyện nhà họ Giang có nhân sâm quý đã nhanh chóng lan truyền khắp giới bạn bè thân quen.
Trương Huệ mới đến thủ đô chưa lâu, mọi người chưa thân thiết với cô, chưa rõ tính tình cô ra sao, nên đều tìm đến Tả Tuyết, người đã từng tiếp xúc với Trương Huệ, để dò hỏi.
Tả Tuyết vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Chị Huệ Huệ tốt tính lắm, con gái chị ấy cũng rất ngoan ngoãn.”
Những người này nghe xong cũng chẳng rõ có tin hay không. Thế nên cứ chạng vạng tối, Giang Minh Ngạn tan tầm về, anh thường xuyên chạm mặt người quen hoặc bạn bè của người quen ở ngay trước cổng nhà.
Dạo này Giang Minh Ngạn đã quen tay, thành thạo mời người ta vào nhà.
Tin tức về nhân sâm cứ thế lan truyền trong giới người quen, dần dần cũng đến tai người nhà họ Giang. Giang Tùng tan sở xong đặc biệt đến ngõ Hoa Chi một chuyến, nói bọn họ quá phô trương, sau này đừng làm những chuyện như thế này nữa.
Giang Minh Ngạn đáp: “Cũng chẳng có gì đáng ngại, nếu còn người đến hỏi, con sẽ bảo là hết rồi.”
“Nhân sâm tốt như vậy, hai vợ chồng các con đem bán hết ra ngoài làm gì?”
“Có mỗi một củ thôi mà cha, bọn con thiếu tiền nên đổi lấy ít tiền tiêu vặt, vả lại nhà con có hơi nhiều nhân sâm, sợ để lâu sẽ mất đi tác dụng chữa bệnh.”
Giang Tùng không hiểu: “Sao hai đứa các con đang yên đang lành lại thiếu tiền? Không biết mở miệng nói với cha mẹ một tiếng sao?”
Tiết kiệm của hồi môn cho con gái, sao có thể mở miệng nói với cha mẹ đây?
Giang Tùng đành chịu, mắt nhìn cháu gái cưng đang vui vẻ chạy tới chạy lui trong phòng làm việc, không phải là vẫn còn quá sớm sao?
Giang Tùng không cho bọn họ đem nhân sâm ra ngoài bán nữa, lúc về còn lấy đi hai củ từ tay Giang Minh Ngạn, nói khi nào sẽ mang tiền qua trả.
Giang Tùng không ở lại ăn tối, đến phòng bếp chào Trương Huệ đang bận rộn một tiếng rồi đi.
Trương Huệ hỏi: “Cha đến làm gì vậy anh?”
“Hỏi chuyện nhân sâm, bảo chúng ta đừng đem bán ra ngoài nữa.”
“Không phải chúng ta đã nói, nếu có người đến hỏi sẽ nói là hết rồi sao?”
Mấy ngày nay, trong nhà đã đổi được không ít tiền mặt, còn có một số đồ cổ. Số đồ cổ này đều được thông qua Ninh Viễn mang tới, không dám hứa chắc sau này sẽ tăng giá trị đến mức nào, nhưng có thể đảm bảo tất cả đều là đồ thật.
Trương Huệ lập sổ sách ghi chép cẩn thận tất cả số đồ cổ này, tự mình thu giữ. Giang Minh Ngạn cũng không biết rõ trong nhà có loại đồ cổ gì, chủ yếu là vì anh không quá quan tâm đến những thứ này.
Trương Huệ chọn vài món nhỏ giấu vào không gian, hai cặp tủ năm ngăn, mười cái ngăn kéo đã lấp đầy tám chiếc.
Hai cái còn lại đựng những vật dụng linh tinh, một hai bộ quần áo, sữa bột, diêm các thứ. Còn có một ngăn kéo đựng sô cô la viên.
Đúng vậy, vẫn chưa ăn hết sô cô la viên.
Trương Huệ trăn trở, không biết nên cất số đồ cổ lớn còn lại ở đâu.
Giang Minh Ngạn cười cười: “Em không biết dưới phòng làm việc có cái nhà kho à?”
“Có sao?”
“Đương nhiên là có chứ, trước đây mỗi đại gia đình đều có một nhà kho. Nhà họ Phan của bác anh cũng có, lúc trước ba năm thiên tai, cả nhà phải nhờ hết vào lương thực dự trữ trong nhà kho mới không bị đói.”
Giang Minh Ngạn di chuyển chiếc tủ lớn dựa vào tường trong phòng làm việc. Sàn gỗ dưới tủ có thể mở ra rộng khoảng một mét rưỡi. Trương Huệ cúi đầu nhìn, bên dưới có một cái thang, nhà kho cũng không sâu lắm, khoảng chừng ba mét.
Giang Minh Ngạn leo xuống: “Đưa rương cho anh.”
“Chờ một chút.”
Trương Huệ quay người đóng cửa phòng làm việc và tất cả các cửa sổ, sau đó mới di chuyển mấy cái rương.
---