Rương đựng đồ cổ quá lớn, khó di chuyển nên cô lấy những vật nặng trong rương ra trước, thả rương xuống rồi mới đưa từng món đồ cổ xuống sau.
Sau khi chuyển hết đồ xuống, Trương Huệ cũng leo xuống nhìn quanh: “Trong nhà kho ấm hơn ngoài sân anh nhỉ.”
“Mùa hè trong kho sẽ mát hơn bên ngoài.”
“Vậy có thể dự trữ rau củ trong kho.”
“Cũng tùy loại nữa, có mấy loại không để lâu được đâu.”
Giấu đồ cổ xong, Trương Huệ đưa ra một quyết định quan trọng trong lòng, cuối tuần sẽ đưa con gái về nhà tổ ăn cơm.
“Huệ Huệ này, khi nào con bắt đầu đến núi Mạnh Đỉnh thế?” Phan Lạc Tinh hỏi.
Trương Huệ lau miệng cho con gái: “Tuần sau ạ, cuối tuần sau là mùng bốn tháng ba rồi, con phải đi thôi.”
“Bao giờ thì về?”
“Sau Tết Thanh Minh ạ. Con ở nhà với cha mẹ vài hôm, chắc khoảng cuối tháng tư về.”
Phan Lạc Tinh nói: “Cũng hơn một tháng liền. Lúc trước còn có mẹ con đi cùng, bây giờ cháu trai út của con mới hai ba tháng tuổi, mẹ con phải chăm sóc cũng không rảnh rang, hay là mẹ đi với con nhé?”
Trương Huệ lắc đầu: “Không cần đâu mẹ, mẹ còn phải ở nhà trông nom ông bà nội, con tự đi được, đến lúc đó có cô Lục đi cùng phụ giúp là được.”
“Vậy cũng được.”
Tô Đường bưng một bát nhỏ đựng cháo trứng, đút cho Hàm Hàm một miếng: “Chị mà không bận việc là cũng đi chơi một tháng rồi đây.”
“Chị á, nghĩ bụng thì em thấy chị chẳng phải người có thể bỏ dở công chuyện đâu.” Trương Huệ cười nói.
Khóe miệng Tô Đường hơi cong lên: “Em hỏi mẹ xem, có phải năm nay chị ở nhà nhiều hơn năm ngoái không.”
Phan Lạc Tinh cười nói: “ Đúng thế.”
Tô Đường một tay đút cháo trứng, Trương Huệ một tay lau miệng, chẳng mấy chốc mà bát cháo đã hết nhẵn. Hàm Hàm vẫn còn thòm thèm, rướn cổ nhìn vào trong bát không chớp.
Tô Đường đưa bát không cho con bé xem: “Hết rồi con, tối chúng ta lại ăn tiếp nghe con?”
“Dạ!”
“Ngoan quá.”
Giờ nghỉ trưa, Trương Huệ cười nói với Giang Minh Ngạn: “Bây giờ cô Lục hăng hái chăm bẵm trẻ con còn hơn cả việc nhà rồi, em bảo để Hàm Hàm tự ăn, chị ấy càng muốn đút cho ăn, chờ khi nào chị ấy sinh con, chỉ sợ con vừa lọt lòng đã muốn tự tay chăm sóc lấy rồi.”
Giang Minh Ngạn cười không nói gì.
Tuy không nói rõ ràng nhưng cả nhà đều biết anh cả và cô dâu út chuẩn bị có con, tuần nào Trương Huệ về cũng phát hiện mâm cơm nhà lại tươm tất, thịnh soạn hơn hẳn, mỗi bữa ăn đều không thể thiếu những món canh hầm bổ dưỡng.
Hơn nữa, bát canh trước mặt anh cả và cô dâu út là đầy nhất.
Cả nhà đều mong chờ, Trương Huệ còn nghĩ trong thời gian ngắn sẽ không được nghe tin vui, chẳng ngờ trước khi cô đi một ngày, cô dâu út bị ốm nghén, cả nhà đều bận rộn.
Dù chưa biết có phải thật sự mang thai hay không, dì Phan vẫn cứ khẳng định là chắc chắn có, chắc chắn là ốm nghén rồi.
Trương Huệ đưa Hàm Hàm đến thăm cô dâu út, về nhà nói với Giang Minh Ngạn, mẹ vui mừng khôn xiết, cứ như thể học trò đợi chờ ngày tốt nghiệp cấp ba vậy.
“Anh cả và cô dâu út kết hôn sớm hơn chúng ta hai năm, Hàm Hàm nhà mình cũng đã lớn ngần này rồi, bọn họ còn chưa có con, chắc chắn ba má cũng phải sốt ruột lắm chứ.”
Giang Minh Ngạn nói: “Nhà mình có cần tặng gì không?”
“Tặng hai con gà mái cho cô dâu út bồi bổ, trong nhà còn có ít thuốc rừng tự nhiên mẹ em gửi đến, cũng tặng một ít đi.”
“Nghe em hết.”
Ngày mai Trương Huệ đưa Hàm Hàm về quê thăm nhà, hơn một tháng tới Giang Minh Ngạn sẽ phải sống một mình.
“Anh về nhà tổ ở đi, cô dâu út đang có tin vui, mâm cơm nhà sẽ tươm tất hơn, anh về ăn cùng thì không cần tự nấu cơm, đỡ phiền phức.”
Giang Minh Ngạn ôm vợ, cười đồng ý.
Sáng hôm sau trời nắng đẹp, ba người lớn và một cháu bé ngồi xe ra đến ga xe lửa.
Cô Lục cười nói: “ Tôi chưa bao giờ đến nơi nào xa như vậy, nghe nói ở đó mùa này không có tuyết.”
“Không phải là không có tuyết, nhưng phải năm nào rét đậm lắm mới có, mà dẫu có rơi xuống thì cũng tan chảy ngay thôi.”
“A, thì ra là như thế.”
---