Trương Cao Nghĩa đặt giỏ xuống, trêu chọc: “Ông xem ông kìa, làm sư phụ mà lại khuyên đồ đệ, người đã mang cả nhà vượt ngàn dặm xa xôi đến đây học nghề, là không cần tới nữa.”
“Ông nói nghe buồn cười nhỉ, tôi chỉ là thương đồ đệ của mình thôi mà.”
Đoạn đường leo núi thực sự quá mệt mỏi. Cả nhà dỡ hành lý xuống, nghỉ ngơi một lát để lấy lại sức rồi mới bắt đầu sắp xếp chỗ ăn ở, chuẩn bị nấu bữa tối.
Trương Huệ bước vào phòng, phát hiện nơi này đã được quét dọn sạch sẽ tinh tươm, ngay cả trong ngăn tủ cũng không có lấy một hạt bụi.
Cô khẽ cười. Rõ ràng sư phụ rất mong chờ cô đến, vậy mà ngoài miệng vẫn cứ làm ra vẻ không chịu thừa nhận.
Buổi tối, Trương Huệ vào bếp nấu cơm. Cô quen thuộc đi ra mảnh vườn rau sau nhà hái một nắm rau xanh tươi ngon, chuẩn bị cho bữa tối với món mì trứng gà nấu rau xanh.
Trong lúc nấu cơm, cô tiện tay đun luôn nước nóng để mọi người tắm rửa. Đường leo núi mệt nhọc khiến ai nấy cũng người đầy mồ hôi, tối nay cần phải tắm rửa sạch sẽ.
Hôm nay chị dâu Lục quả thực rất mệt. Sau khi ăn tối và tắm rửa xong, trời vừa chập choạng tối chị đã vào phòng đi ngủ ngay.
Trương Huệ bế con gái đi dạo quanh sân một lát, ước chừng bữa cơm tối đã tiêu hóa được phần nào mới đưa con bé về phòng ngủ.
Ngoài sân, cha cô và sư phụ vẫn đang ngồi nhâm nhi chén trà nóng, chẳng hề e ngại đêm nay sẽ mất ngủ.
“Sư phụ, cha, hai người cũng nên đi ngủ sớm đi ạ.”
“Ừ, cha biết rồi, con cứ quay vào đi.”
Trương Huệ thấy vậy cũng không bận tâm thêm nữa, cô đóng cửa rồi đi ngủ.
Chu Minh Sơn cười hỏi Trương Cao Nghĩa: “Trương Huệ giờ đã đến thủ đô rồi, hai ông bà già các ông cảm thấy thế nào?”
Trương Cao Nghĩa thở dài một tiếng: “Haizz, đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Chu Minh Sơn thấy vậy cũng không nhắc lại nữa. Hai người chuyển sang nói về những chuyện khác, vô cùng tâm đầu ý hợp, dù sao cũng đã là bạn già bao năm qua.
Cũng như những lần trước, cha cô chỉ xin nghỉ phép được một ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuần, nên hôm trước đưa cô lên núi, hôm sau đã phải quay về ngay.
Trước khi đi, cha cô đã thống nhất sẽ đến đón bọn họ vào ngày mùng tám tháng Tư sau tiết Thanh Minh, vừa vặn là Chủ nhật.
“Cha, cha xuống núi cẩn thận nhé.”
“Ừ, cha biết rồi, con cứ quay vào đi.”
Sau khi tiễn cha xuống núi, Trương Huệ giao Hàm Hàm cho chị dâu Lục trông nom rồi đi đến trà quán. Sư phụ cô đã đợi ở đó được một lúc rồi.
Chu Diệp vui vẻ nói: “Vừa nãy nghe chú Chu Minh Sơn nói em đến, chị đoán ngay là em đã có mặt từ tối hôm qua.”
Trương Huệ cười nhẹ: “Cái này thì cần gì phải đoán mò ạ.”
Thôn Chu Gia vốn dĩ xa xôi như vậy, lần nào đến chẳng là chạng vạng tối mịt.
Chu Diệp cười phá lên.
“Mà sao chị không lên núi hái chè vậy ạ?” Trương Huệ thắc mắc hỏi.
Chu Diệp ngượng ngùng cười nói: “Anh Từ Vĩnh nhà chị không cho chị lên núi.”
“Tại sao?”
Chu Diệp đưa tay sờ lên bụng, rồi thủ thỉ: “Chị có thai được hơn hai tháng rồi.”
Trương Huệ sửng sốt: “Trước kia không phải người chồng cũ của chị nói rằng…”
Chu Diệp cười khẩy: “Không phải chị không thể sinh con, mà là do anh ta không thể.
Lúc vừa biết mình mang thai, bao nhiêu uất ức kìm nén trong lòng chị lập tức bùng phát. Chị hận không thể ưỡn bụng xuống núi, đến tận nhà kia mà chửi đổng, rằng ‘con mẹ nó, không phải chị đây không thể sinh con, mà là con trai nhà ông ta không sinh được thì có!’”
“Thôi thôi chị ngậm miệng mau, đừng chửi tục kẻo dạy hư trẻ con.”
Chu Diệp cười phá lên một cách sảng khoái: “Chỉ tiếc là chị mới mang thai nên bụng chưa to. Anh Từ Vĩnh khuyên chị, hay là chị cứ đến nhà bọn họ một chuyến, vạch mặt bọn họ ra mà giẫm đạp dưới đất cho hả dạ.”
“Đừng tức giận, đừng tức giận chị ơi. Chị không nên nổi nóng làm gì, chờ con ra đời rồi chị cứ bế con đến trước cửa nhà bọn họ mà chửi đổng đi, đảm bảo bọn họ sẽ không dám ló mặt ra ngoài đâu.”
“Rõ ràng là vậy!”
Nỗi uất ức chất chứa trong lòng Chu Diệp bao năm qua dường như đã tiêu tan hết. Có lẽ vì được làm mẹ, giờ đây khí chất và tinh thần của cô ấy đã hoàn toàn khác hẳn.
Trương Huệ không biết phải hình dung ra sao. Nếu nhất định phải dùng một từ để mô tả, có lẽ chính là cả người Chu Diệp như bừng sáng. Nếu trước đây cô ấy là một ngọn lửa leo lét, thì giờ đây ngọn lửa ấy đã bùng cháy hừng hực, phát ra ánh sáng và nhiệt độ ấm áp.
Trương Huệ thật lòng mừng cho chị ấy, đồng thời cũng rất cảm động. Anh Từ Vĩnh quả thực có một con mắt tinh tường khi chọn chị Diệp.
Chu Diệp có thai, gia đình anh Từ Vĩnh cũng không còn phản đối nữa. Hiện tại Chu Diệp không thể quá mệt mỏi, không thường xuyên qua lại nhà anh Từ Vĩnh được. Thế nên, sau Tết, anh Từ Vĩnh đã trở về một chuyến, mang theo một miếng thịt khô và năm cân gạo kê.
---