Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 257

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Ngày kia con lên núi rồi, ngày kia được nghỉ làm. Đến lúc đó cha và anh hai con sẽ đưa con lên núi, mẹ thì không đi được đâu.”

“Vâng, con biết mẹ không rảnh nên mới đưa chị dâu Lục tới mà.”

Trần Lệ Phương bế cháu trai chậm rãi bước tới: “Hoàn cảnh của cô Lục kia thế nào vậy con? Hôm qua cô ấy ở cạnh nên mẹ cũng không tiện hỏi.”

“Chị dâu Lục cũng là một quả phụ đáng thương như dì Sở vậy đó mẹ. Nhà chồng gây khó dễ cho chị ấy, chị ấy đành về nhà ngoại. Sau đó cha mẹ nhà ngoại cũng mất, các em trong nhà đều không ai chào đón chị ấy. Chị ấy không thể sống nổi nên mới nhờ dì Sở giúp tìm việc, đúng lúc nhà con cần người nên con giữ chị ấy lại.”

“Nhìn còn khá trẻ mà số phận thật đáng thương quá.” Trần Lệ Phương cảm khái một câu.

“Chị dâu Lục là người tốt, làm việc cũng nhanh nhẹn tháo vát. Con và Giang Minh Ngạn đều thấy rất ưng ý ạ.”

“Vậy là tốt rồi.”

Hai mẹ con nói chuyện thêm vài câu. Một lát sau, chị dâu Lục đưa Hàm Hàm trở về, Hàm Hàm vui vẻ nói: “Chúng con mua thịt rồi, Hàm Hàm muốn ăn thịt mềm mềm.”

“Thịt mềm mềm nào vậy con?”

Trương Huệ quay sang nói với mẹ mình: “Thịt heo hấp bột gạo đấy mẹ. Hàm Hàm thích ăn món đó lắm.”

“À, mẹ cứ tưởng thịt gì chứ. Thịt hấp bột muốn ăn bao nhiêu thì ăn, ông ngoại đi làm, hai bác trai đi làm, bác gái cháu cũng đi làm, nhà mình có nhiều phiếu thịt lắm con ạ.”

Trần Lệ Phương chợt nghĩ ra một chuyện: “Ngày kia các con nhớ xách theo hai miếng thịt khô lên núi nhé.”

“Vâng ạ.”

Bây giờ cũng không còn sớm, không kịp làm thịt hấp bột, Trương Huệ nói để đến chiều làm, trưa nay cứ ăn tạm gì đó thôi.

Trương Huệ là người gợi ý các món, chị dâu Lục đứng bếp nấu, Trần Lệ Phương ở bên cạnh hướng dẫn tận tình, chị dâu Lục chú tâm ghi nhớ từng li từng tí. Cô ấy cũng muốn học thêm một ít món ăn ở đây.

Chạng vạng tối, Trương Kiến Lâm xách hai cân thịt tươi về nhà.

Trương Huệ cười nói: “Hôm nay nhà ta có một bữa cơm thịnh soạn đây.”

“Sao, mọi người cũng mua thịt à?”

“Có mua đấy ạ, làm món thịt hấp bột, trong nồi gần chín rồi.”

Trương Kiến Lâm nói: “Vậy thịt này chúng ta làm món thịt rang đi.”

“Cũng được ạ.”

Giao cho chị dâu Lục nấu cơm, Trương Kiến Lâm vẫy tay gọi Hàm Hàm tới. Anh bế cháu gái lên, Hàm Hàm không hề sợ hãi mà còn cười khúc khích vui vẻ.

“A, không sợ à?”

Trương Huệ nói: “Con bé thích cha nó tung hứng lắm, anh làm có thế này thì làm sao mà sợ được.”

Trương Kiến Lâm buông cháu gái xuống: “Cậu ấy về cũng không bận rộn nhỉ, còn có thời gian chơi với con gái sao?”

“Vâng, anh ấy nói sau khi được thăng chức thì không còn bận rộn như trước nữa. Hiện tại anh ấy chỉ cần nắm được phương hướng chung, rồi chỉ đạo người bên dưới thực hiện thôi.”

Trương Kiến Lâm không ngừng hâm mộ: “Ước gì một ngày nào đó anh cũng có thể giỏi giang được như cậu ấy.”

“Anh cố lên nhé.”

Trương Huệ không khỏi nhớ về kiếp trước. Anh trai cô khi đó không mấy nổi bật trong công tác kỹ thuật, sau khi tốt nghiệp đại học làm vài năm rồi từ chức, chuyên tâm vào kinh doanh và rồi phát tài.

Trương Huệ ở nhà thêm một ngày, buổi chiều ghé nhà Thẩm Yến hàn huyên đôi chút. Đến ngày nghỉ cuối tuần, cô bắt đầu thu xếp hành lý để lên đường đến núi Mạnh Đỉnh.

Sau khi đi xe đến chân núi Mạnh Đỉnh, Trương Kiến Lâm cõng Hàm Hàm, còn cha Trương Huệ cùng chị dâu Lục mang theo lương thực khô và thịt muối. Riêng Trương Huệ thì gánh vác túi quần áo thay giặt của cả nhà.

Chị dâu Lục tuy vốn dĩ rất chịu khó, làm việc lại nhanh nhẹn, nhưng chưa từng leo lên ngọn núi hiểm trở như vậy. Giữa trưa, chị đi bộ mệt lử người, không sao chịu đựng nổi.

Trương Huệ định đổi gánh cho chị ấy, nhưng chị dâu Lục xua tay, nói mình vẫn có thể cố thêm chút nữa.

“Không sao đâu, tôi leo núi đã quen rồi, chị cứ đưa giỏ cho tôi đi.”

Trương Huệ kiên trì, cuối cùng cũng đổi được giỏ nặng với chị dâu Lục. Cả đoàn cứ thế đi mãi cho đến khi mặt trời đã xế bóng, cuối cùng mới đến được thôn Chu Gia.

Chu Minh Sơn vừa về đến nhà thì nhìn thấy cả nhà Trương Huệ đang đi tới. Ông cười nói: “Ta còn đang ngẫm nghĩ, con bé ở tận thủ đô xa xôi như thế, không biết năm nay có tới được không đây.”

Trương Huệ vừa lau vội mồ hôi vừa đáp: “Dạ, nhất định phải tới rồi ạ.”

Chu Minh Sơn đáp: “Giờ thì tay nghề làm trà của con đã rất tốt rồi, không đến cũng chẳng sao đâu.”

“Như thế đâu có được ạ.”

Trương Huệ tự nhủ phải học tập thật chăm chỉ. Cô chờ đợi đến khi công cuộc cải cách mở cửa được tiến hành, khi mọi ngành nghề đều được tự do phát triển, đến lúc đó, cô nhất định phải làm rạng danh thân phận đệ tử duy nhất của bậc thầy làm trà.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 257