“Lâu lắm rồi nhà mình không được ăn món cá nấu canh chua này đấy.”
Đến bữa cơm, chị dâu Lục đang bận rộn giúp đỡ trong bếp, khi cô bước ra ngoài, những người như Trương Kiến Sơn mới nhìn thấy. Trần Lệ Phương liền giới thiệu: “Đây là cô Lục, người đang giúp việc ở nhà em gái các con.”
Lưu Lị cười chào hỏi: “Nghe giọng chị dâu Lục không giống người vùng chúng ta nhỉ.”
“ Đúng vậy, quê tôi ở Bắc An Huy.”
“Ồ, nơi đó cách chúng ta xa thật đấy.”
Tiếng phổ thông đã sớm được phổ biến, mọi người cũng đã học được cách nói, nhưng ở địa phương, tất cả mọi người đều quen nói tiếng bản xứ. Lưu Lị sợ chị dâu Lục không hiểu nên cố gắng nói tiếng phổ thông. Vì không nói thường xuyên, giọng điệu của cô có chút gượng gạo, khiến Mập Mạp đang ngồi cạnh nghe thấy mà không nhịn được cười trộm.
Chị dâu Lục tủm tỉm cười đáp: “ Tôi sống cùng Huệ Huệ một thời gian rồi, nên giờ nghe mọi người nói đều hiểu được, cũng biết nói một chút rồi đấy ạ.”
“Nghe hiểu thì tốt quá rồi.”
Hôm nay, Trương Kiến Lâm không có nhà, buổi tối chỉ có mấy mẹ con họ ngồi lại dùng bữa.
Tráng Tráng đã ngủ say, lúc này trong lòng Trần Lệ Phương chỉ có cô cháu gái nhỏ, bà luôn tay gắp thức ăn, múc canh, chăm sóc cháu hết sức chu đáo.
Trần Lệ Phương còn hỏi Trương Huệ ở thủ đô có quen không, có hài lòng với cuộc sống không.
Hàm Hàm tuy đã biết nói, nhưng chỉ nói được những câu ngắn gọn, chưa thể nói lưu loát những câu dài. Bé chỉ thủ thỉ được những câu như nhà cửa rộng, sân vườn lớn, đồ ăn ngon, ông bà nội tốt … vân vân.
Trần Lệ Phương nghe vậy thì vui vẻ gật đầu: “Cuộc sống của các con đúng là tốt thật đấy.”
Mập Mạp ở bên hỏi: “Có thịt với sữa không ạ?”
Hàm Hàm gật đầu: “Có ạ.”
Mập Mạp ngây thơ thở dài: “Anh không có sữa, sữa ngon đều cho Tráng Tráng uống hết rồi.”
Lưu Lị bận rộn đi làm, chỉ có thể ở nhà cho con b.ú vào sáng tối, ban ngày vắng nhà nên con trai phải uống sữa bột.
Hàm Hàm vô cùng nghĩa khí nói: “Em cho anh.”
Trương Huệ phì cười, sau đó quay sang nói với anh cả và chị dâu: “Mập Mạp thích uống thì cứ cho thằng bé uống đi ạ. Khi nào về thủ đô, em sẽ gửi một ít về, đảm bảo đủ cho hai anh em chúng nó uống.”
“Sao lại thế được.” Lưu Lị vội vàng từ chối.
“Đừng ngại chị dâu ạ, em cũng không thiếu thốn gì chút đó. Vả lại, mẹ chồng em có quen biết nên có thể mua được sữa tốt, không dùng thì phí. Cứ coi như tấm lòng của người cô phụ cấp thêm cho hai đứa cháu trai thôi.”
“Nhà con bây giờ có mỗi chú Tiểu Giang kiếm tiền, liệu có đủ chi tiêu không?” Trần Lệ Phương vẫn còn e ngại không đồng ý.
“Đủ tiêu xài ạ, cha mẹ chồng con còn thường xuyên cho thêm tiền nữa cơ mà.” Với cả, cô còn bán nhân sâm nữa chứ.
Anh cả và chị dâu biết chuyện nhân sâm của Trương Huệ, nhưng không rõ có bao nhiêu. Trần Lệ Phương và Trương Cao Nghĩa thì nắm rõ hơn một chút, sau khi Trương Huệ khéo léo ám chỉ, Trần Lệ Phương gật đầu nói: “Nếu con có thì cứ gửi một ít về. Cha mẹ sẽ phụ cấp cho con chút tiền sữa bột, không thể để một mình con chi trả được.”
“Vâng ạ.”
Cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, bữa cơm kéo dài đến tận lúc trăng đã lên cao mới kết thúc.
Ngày hôm sau, Trương Kiến Sơn đi làm. Anh đặc biệt ghé qua xưởng máy móc, dặn dò cậu em trai rằng hôm qua Huệ Huệ đã về, tối nay nhớ về nhà ăn bữa cơm sum họp.
“Huệ Huệ về ở mấy hôm vậy anh?”
“Chắc chỉ khoảng hai ba ngày thôi, con bé còn phải lên núi Mạnh Đỉnh nữa. Khi nào đi về rồi thì có thể ở lại khoảng mười ngày nửa tháng.”
“Vậy thì tối mai em sẽ về.”
Mặc dù họ đi ghế giường nằm khi về, nhưng toa xe lửa chật hẹp, mấy ngày liền ăn không ngon ngủ không yên. Vừa về tới nhà, được ở trong hoàn cảnh dễ chịu, Trương Huệ đã ngủ một giấc tới tận mười giờ sáng mới thức dậy.
Khi tỉnh giấc, cô con gái nhỏ đã không còn nằm bên cạnh. Trương Huệ mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, chỉ thấy mẹ cô đang bế Tráng Tráng đi dạo quanh sân.
“Hàm Hàm và cô Lục đi mua thức ăn rồi.”
“Dạ.”
“Cháo khoai lang đã nấu từ sáng, một đĩa rau trộn củ cải sợi với trứng gà luộc đang hâm nóng trong bếp đấy, con tự lấy ra mà ăn.”
“Vâng.”
Hoa đào, hoa anh đào, hoa lê trong sân đều đang nở rộ, tươi thắm. Trương Huệ không muốn ăn trong nhà nên lấy chiếc bàn nhỏ và ghế đẩu ra, ngồi dưới gốc cây lê trong sân để dùng bữa.
Cô húp một ngụm cháo rồi đặt bát xuống. Từng cánh hoa lê trắng muốt như tuyết bay lất phất vào bát, rồi bị cô vô tình ăn cùng với cháo.
---