Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 255

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trần Lệ Phương dặn dò: “Gian phòng bên cạnh phía Đông không có ai ở, Huệ Huệ con đi lấy chăn đệm ở tủ ra trải cho cô Lục nghỉ ngơi đi con.”

“Dạ vâng.”

Đồ đạc trong nhà đều có sẵn, chỉ cần lấy ra khỏi tủ là dùng được ngay. Giờ này trời vẫn còn sớm, nắng gắt nên có thể đem chăn đệm ra phơi một lúc, đến tối là dùng được.

Thấy Hàm Hàm đói bụng, Trương Huệ liền xuống bếp. Cô và chị dâu Lục cũng ăn tạm một bát, xong xuôi đâu đấy thì đã là ba giờ chiều.

Con bé ăn xong lại bắt đầu buồn ngủ, Trương Huệ bế Hàm Hàm vào phòng ngủ.

Trương Huệ không ngủ, giờ mà chợp mắt thì muộn quá, e rằng tối sẽ trằn trọc không sao ngủ được.

“Mẹ ơi, Tráng Tráng còn quấy không ạ?”

“Giờ thì đỡ quấy rồi, mỗi tội nó cứ thức hoài không chịu ngủ.”

Trương Huệ nhìn qua, thằng bé trắng trẻo mũm mĩm, được nuôi nấng rất tốt. Mới hơn hai tháng tuổi mà trông đã như đứa trẻ ba, bốn tháng tuổi bình thường.

“Mập Mạp và Tráng Tráng cũng y như anh cả con ngày bé vậy, nhỏ đã tay dài chân dài, sau này lớn lên chắc chắn cao lớn lắm đây.”

Trương Huệ cười nói: “Vậy cũng phải được ăn uống đầy đủ mới cao lớn được chứ ạ.”

“Ấy dà, cái đó thì tất nhiên rồi. Theo lý thuyết, tiền lương của cha mẹ đủ nuôi sống cả nhà năm người chúng ta rồi, nhà mình sống tằn tiện, chắt bóp như vậy cũng chỉ là để ba anh em các con được ăn no mặc ấm thôi.

Hồi bé các con không biết đâu, chứ lớn lên rồi là nhận ra ngay, ba anh em các con là những người cao ráo nhất trong khu gia đình chúng ta đấy.”

Dù có vài đồng chí nam cao hơn Trương Huệ, nhưng trong số các đồng chí nữ, Trương Huệ chắc chắn không hề thấp.

Nhớ lại những ngày tháng khó khăn đã qua, Trần Lệ Phương bùi ngùi kể: “Lúc đó cha con còn nói, hồi nhỏ mỗi khi đói bụng ông ấy thường thấy đầu óc không minh mẫn, bảo muốn con cái thông minh học giỏi thì phải được ăn uống no đủ.”

“Ha ha ha, cha con nói chí phải ạ.”

Trần Lệ Phương tự hào khoe: “Khi các con còn nhỏ, phần lớn chi tiêu trong nhà đều dành cho việc ăn uống và học hành của các con. Hồi đó cuộc sống bộn bề khó khăn là thế, vậy mà cuối cùng cũng kiên trì vượt qua được đến giờ. Hiện tại, hiếm có nhà nào được ấm no như nhà mình bây giờ đâu.”

Dù đã kể câu chuyện này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi nhắc lại, Trần Lệ Phương vẫn tràn đầy sự hãnh diện.

Nuôi dạy ba đứa con trưởng thành, thành đạt chính là điều bà tự hào nhất trong cuộc đời.

Chị dâu Lục ngồi một bên lặng lẽ nghe hai mẹ con trò chuyện, chợt nghĩ đến cha mẹ mình mà không nén được tiếng thở dài.

Đến tối, Trương Kiến Sơn và Lưu Lị tan làm trở về, nhìn thấy Trương Huệ đều mừng rỡ ra mặt.

“Hàm Hàm đâu, viên ngọc quý của nhà ta đâu rồi?”

“Đây ạ.” Hàm Hàm nghe thấy tên mình thì lon ton chạy ra khỏi bếp, trong miệng còn ngậm một miếng tóp mỡ.

Trương Kiến Sơn vui vẻ cười nói: “Hàm Hàm lại đây bác bế một cái nào.”

Hàm Hàm nghiêm túc nhìn bác mình, rồi quay đầu ngước nhìn mẹ.

Trương Huệ cười giải thích: “ Đúng rồi, là bác con đấy, bác sẽ không bế con đi bán đâu mà sợ.”

Lúc này Hàm Hàm mới dang đôi tay nhỏ xíu ra, Trương Kiến Sơn bế con bé lên, thích thú xoay người cháu gái: “Ngoan quá, con gái đúng là dễ thương hơn con trai nhiều.”

Lưu Lị liếc mắt nguýt chồng: “Cứ làm như anh phải một mình trông thằng bé ấy, toàn mẹ với em trông thôi chứ.”

Trương Kiến Sơn phàn nàn: “Cái thằng nhóc Tráng Tráng này hay quấy lắm, sân rộng thế này mà nó khóc một tiếng là cách cả mấy gian phòng vẫn nghe thấy.”

“Cha lại đang nói Tráng Tráng đấy à.” Mập Mạp theo ông nội về, còn chưa vào cổng đã nghe thấy tiếng cha mình cằn nhằn.

Trương Cao Nghĩa cười hiền: “Tráng Tráng còn nhỏ mà, chờ lớn hơn chút, nghe hiểu chuyện rồi thì sẽ không còn quấy nữa đâu con.”

“ Nhưng mà,” Mập Mạp suy nghĩ rồi nói: “Hàm Hàm hồi nhỏ có quấy đâu ạ.”

“Khác nhau chứ con.”

Vào đến cửa, Mập Mạp nhìn thấy Hàm Hàm, liền vứt cặp sách sang một bên, chạy tới gọi em gái Hàm Hàm.

Hàm Hàm vẫn còn nhớ Mập Mạp: “Anh Mập Mạp.”

“Ơi.” Mập Mạp không ngừng nhảy nhót: “Cha, cha mau thả Hàm Hàm xuống cho con đi.”

“Cha không thả đâu.”

“Cha thả đi mà.”

Đùa giỡn với con trai một lát, Trương Kiến Sơn mới đặt Hàm Hàm xuống đất, Mập Mạp lập tức tiến lên ôm lấy Hàm Hàm, vui vẻ cười ha ha.

Được mọi người yêu thương, dù lớn hay nhỏ thì ai cũng có thể cảm nhận được điều đó.

Hàm Hàm vỗ vỗ Mập Mạp, cũng nhoẻn miệng cười tươi.

Trần Lệ Phương hai tay chống nạnh ra lệnh: “Đừng có đứng lẩn thẩn ở đây nữa, mau rửa tay rồi vào ăn cơm đi. Tối nay nhà mình ăn cá nấu canh chua đấy.”

“Dạ vâng ạ.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 255