Đợi Từ Vĩnh đi, Trương Huệ cười nhìn cô ấy một cái, Chu Diệp xấu hổ nói: “Chị cũng không hiểu tại sao, cứ đứng trước mặt anh ấy là không kìm được tính đỏng đảnh của mình.”
Trương Huệ khẽ cười một tiếng, tỏ ra là đã thấu hiểu.
Từ Vĩnh tốt với Chu Diệp, không chỉ có Chu Diệp cảm nhận được mà cả cha mẹ, anh trai, chị dâu và những người trong thôn Chu Gia đều nhìn thấy, đều coi Từ Vĩnh như người một nhà.
Ngày hôm sau khi Trương Huệ và sư phụ đi làm trà, Từ Vĩnh cũng có mặt ở trà quán. Chu Minh Sơn đi dạo trong trà quán, đứng trước mặt Từ Vĩnh một lúc lâu để chỉ dẫn cho anh ấy, lúc trước Trương Huệ cũng có đãi ngộ như vậy.
Trương Huệ cho rằng sư phụ muốn thu Từ Vĩnh làm đệ tử, Chu Minh Sơn lắc đầu: “Từ Vĩnh thiếu tài năng và kiến thức hơn con nhiều lắm.”
Tết năm ngoái Chu Văn Phong về nhà, nói với ông ấy mình đã tìm được đối tượng, là người trong xưởng trà của tỉnh, tình cảm khá êm ấm, nếu thuận lợi thì nửa cuối năm sẽ kết hôn.
Chu Minh Sơn vẫn luôn chờ đợi, chờ thêm mấy năm nữa có cháu trai cháu gái rồi, ông ấy sẽ có thể bồi dưỡng con cháu nhà mình.
Trương Huệ nghe được chuyện này, cười nói chúc mừng: “Đến lúc đó anh Phong kết hôn, mọi người nhất định phải báo cho nhà con đấy.”
Gương mặt ông Chu Minh Sơn rạng rỡ hẳn lên vẻ vui mừng: “Con là đệ tử duy nhất của ta, sao có thể không báo cho con được. Văn Phong đã đứng tuổi rồi, Thủy Thanh kém nó hai tuổi mà cháu chắt đã lớn thế rồi, nó cũng nên kết hôn thôi.”
Con người ta cứ có niềm vui, có hi vọng là thần sắc rạng rỡ hẳn lên.
Bảo sao lần này trở về nhìn thấy sư phụ, cô cảm thấy ông ấy trông sảng khoái hơn trước nhiều.
Trương Huệ hiểu biết lại thông minh, có sư phụ dạy dỗ nên kỹ nghệ làm trà của cô bây giờ đã thuộc hàng tinh xảo, chẳng còn gì phải bàn cãi. Đến hai ngày trước Tết Thanh Minh, hái trà trên cây trà tổ, hai thầy trò cùng nhau chế biến. Công việc của Trương Huệ cũng đã hòm hòm đâu vào đấy.
Lá trà từ cây trà tổ rất hiếm, loại trà thượng hạng này không được bán ra ngoài, một nửa số trà quý ấy được chia đều cho bà con trong thôn, mỗi hộ cũng được dăm ba lạng, nửa còn lại thuộc về Chu Minh Sơn.
Chu Minh Sơn chỉ giữ lại một ít, còn lại đưa cho Trương Huệ: “Ta uống đã đủ rồi, nhà con đông người, đến thủ đô cũng phải giao thiệp với bà con lối xóm, con cứ cầm lấy đi.”
“Con cảm ơn sư phụ.” Trương Huệ cười nhận lấy, không khách sáo với người thầy đáng kính.
Ông hai Chu chạy tới, xoa xoa tay: “Này, sư đồ hai người cứ chia chác hết, không chừa phần cho tôi sao?”
“Vừa nãy ở trà quán chia ra, ông đã có phần rồi mà.”
“À, được có mỗi tí tẹo. Ta biết cháu có nhiều lắm mà, chia thêm cho ta ít nữa đi.”
Chu Minh Sơn nhìn Trương Huệ, cô cười nói: “Chia cho ông một cân trà được không ạ?”
“Một cân?” Ông hai Chu rõ ràng không hài lòng: “Cháu chẳng phải có ít nhất mười cân ư?”
Trương Huệ đành đáp: “Dạ, tối đa chỉ hai cân thôi ạ.”
“Vậy cũng được rồi.” Ông hai Chu miễn cưỡng đồng ý, nhưng nét mặt vẫn còn tiếc nuối.
Ông hai Chu cầm một chiếc thùng gỗ đựng trà trên tay, chiếc thùng này có thể chứa ít nhất năm cân, vậy mà đổ hai cân vào cũng chỉ thấy lỏng chỏng có chút xíu.
Ông hai Chu lại nhìn cô, Trương Huệ cúi đầu làm như không thấy, vội vàng buộc chặt túi trà rồi cất vào phòng.
“Hừ, Chu Minh Sơn, cái cô đồ đệ này của cháu hơi keo kiệt đấy nhé.”
Chu Minh Sơn đáp lại: “Ông hai, ông còn muốn hai cân trà này nữa không?”
“Cậu xem cậu đi, còn bao che khuyết điểm nữa chứ, hừ. Sư đồ hai người thật khó nói chuyện, cái ông già này đi đây.”
Trương Huệ bật cười khúc khích.
Hàm Hàm ngước nhìn mẹ, đôi mắt nhỏ ánh lên vẻ bối rối, không hiểu sao mẹ lại cười tủm tỉm một mình.
Qua Tết Thanh Minh, cuối tuần ấy, chính là mùng tám tháng Tư, đêm mùng bảy Trương Cao Nghĩa và Trương Kiến Lâm đã về đến.
Trương Cao Nghĩa cười tươi rói nói: “Làm xong trà mới rồi à, con?”
“Dạ xong cả rồi ạ, cháu đã cất hết vào rương rồi.” Trương Huệ biết đây là thứ cha cô đặc biệt yêu thích.
“Được được được, vậy là tốt rồi.”
Chu Minh Sơn rót cho ông một chén trà nóng: “Thử trà mới năm nay đi, Ông xem kìa, đến nhà tôi không thăm hỏi tôi lấy một lời, lại chỉ biết hỏi về trà thôi.”
Trương Cao Nghĩa cười ha hả.