Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 261

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trương Kiến Lâm ở một bên hỏi em gái: “Em có bao nhiêu trà thế?”

“Anh hỏi làm gì?”

“He he, còn có thể làm gì nữa, là để đi biếu quà chứ sao.”

“Trà từ cây mẹ có vài cân, em chia cho anh hai cân. Còn trà cao cấp mua ở trà quán có hai mươi cân, em cho anh năm cân.”

“Đủ rồi, đủ rồi, giữ lại cho cha uống với để nhà mình dùng đi, biếu tặng chỉ cần vài lạng thôi.”

Trà ngon đâu phải thứ rau bắp cải ngoài chợ, biếu tặng chỉ cần vài lạng một là đủ rồi, nhiều trà như thế đủ để Trương Kiến Lâm dùng để giao thiệp một thời gian dài.

Ngày mai phải lên đường, sư phụ và cha cô đang ngồi uống trà chuyện trò. Ăn tối xong, Trương Huệ dắt con gái đi một vòng quanh thôn để chào hỏi bà con chòm xóm.

Đến nhà Chu Diệp, Chu Diệp đưa cho cô ba cân mật ong rừng: “Mật ong rừng này là anh chị đi rừng lấy đấy, tốt lắm, em đừng đem cho người khác, cứ giữ lại mà uống.”

“Dạ được, em cảm ơn chị.”

“Đừng khách sáo, sang năm gặp lại nhé.”

Sáng hôm sau, dậy ăn sáng xong, họ liền xuống núi luôn. Xuống núi tất nhiên nhanh hơn lên núi một chút. Chị dâu Lục hỏi: “Sang năm chúng ta có còn đến đây nữa không?”

“Đến chứ ạ.”

Chị dâu Lục thở dài một tiếng: “May mà còn một năm nữa mới đến, bây giờ cứ nghĩ đến việc lên núi nhọc nhằn thế nào là bắp chân tôi đã thấy mỏi nhừ rồi.”

Chị dâu Lục nói thêm: “Thôn Chu Gia tuy hơi xa nhưng phong cảnh trên núi thì đẹp tuyệt, không khí lại trong lành, rau trồng ở đây có vẻ ngon hơn những nơi khác nhiều.”

Trương Huệ cười khẽ: “Lúc về thủ đô chắc tuyết đã tan rồi, chúng ta cũng sẽ trồng thêm ít rau cải trong vườn nhà.”

“ Tôi biết trồng rau đấy.” Chị dâu Lục cười nói.

Chiếc xe khách đã đến, Trương Huệ đi trước bế con gái lên xe. Cả đường xóc nảy, giữa trưa thì đến huyện Vân Đỉnh.

Trên đường đi Hàm Hàm quấy khóc vì đói bụng, vừa về đến nhà, đặt hành lý xuống là Trương Huệ liền nấu một bát mì nóng hổi cùng hai quả trứng rán vàng ươm cho con gái.

“Con bé này, ăn nhiều như vậy thì buổi tối đừng ăn nữa nhé, uống một ly sữa là được rồi.”

“Con muốn ăn mà.” Hàm Hàm không vui.

“Chưa đặt đũa xuống đã nghĩ đến bữa tiếp theo rồi, không biết cái tính tham ăn này giống ai đây không biết.”

Trần Lệ Phương liếc mắt nhìn con gái một cái: “Con còn không cho con bé kêu đói à. Hồi con còn nhỏ, gia cảnh mình khó khăn đến thế cũng có bao giờ mẹ để con đói đâu.”

Trương Huệ im lặng. Hàm Hàm cười tít mắt, biết bà đang giúp mình liền chạy tới líp nhíp gọi bà ngoại thân thương.

Trương Huệ bĩu môi, nhìn mẹ cô xem, vui mừng đến thế là cùng.

Hôm nay mới mùng tám, Trương Huệ không vội về thủ đô, ở lại trong nhà nghỉ ngơi vui thú, lo chuyện bếp núc, trông nom con bé. Thỉnh thoảng cô còn lên núi dạo một vòng, trên núi nấm rừng đã mọc lác đác.

Một tuần sau, cậu mợ nhắn bảo họ về quê chơi hai hôm. Trần Lệ Phương đồng ý, cũng vừa hay có chị dâu Lục đỡ đần việc trông nom cháu nhỏ.

Ba người lớn mang theo hai đứa bé đi xe khách về đại đội Hồng Mương. Mười giờ sáng đã đến công xã, chưa vội tìm cậu mợ, bọn họ về nhà trước.

Hai cậu em họ ra đời làm ăn được gần hai năm, kinh tế nhà cậu mợ đã khấm khá lên trông thấy. Minh chứng rõ ràng nhất cho sự đổi thay ấy, chính là mấy miếng thịt khô tảng lớn đang treo lủng lẳng trên xà nhà.

Hồ Tú vừa nấu cơm vừa nói: “Căn nhà ngói bùn này đã khá cũ rồi, em và Trần Giác bàn bạc với nhau, trong nhà bây giờ cũng có của ăn của để, dành dụm thêm dăm ba đồng nữa rồi cất một căn nhà gạch đàng hoàng.”

Thật ra cũng có thể sửa chữa, nhưng Trần Giác nghĩ nếu sửa lại căn nhà ngói bùn như trước thì e rằng không đáng công.

Trần Lệ Phương ủng hộ: “Các em tính toán thế là đúng rồi, muốn xây thì phải xây rộng một chút, chứ chỉ xây hai ba gian nhỏ thì sau này Trần Dương với Trần Lập kết hôn sinh con rồi sống sao cho tiện.”

“ Đúng vậy, em trai chị cũng nói thế.”

Trần Lệ Phương nghĩ nghĩ: “Nếu các em không đủ tiền cất nhà thì để chị bàn với ông nhà Huệ Huệ mượn cho các em một ít.”

Hồ Tú càng thêm tươi tắn: “Nếu cần nhất định sẽ nói với anh chị ngay.”

Buổi trưa ăn thịt xào ớt, bí đỏ non xào rau cải xanh và canh trứng gà rau củ.

Khi cơm nước vừa xong xuôi, cậu Trần Giác mới đi làm về đến nhà. Nhìn thấy bọn họ, cậu lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Mấy tháng không gặp, Hàm Hàm càng ngày càng xinh đẹp, cả đại đội này, kiếm đâu ra một cô bé nào xinh xắn, đáng yêu hơn Hàm Hàm chứ!”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 261