“Đừng lớn tiếng như vậy, người khác nghe được lại không hay đâu.”
Cha Trần Giác cười khà khà: “Đâu sợ người ta nghe thấy, đây là chuyện nhà mình, ai mà dám xía vào!”
“Được rồi được rồi, anh có lý nhất, mau rửa tay chuẩn bị dùng bữa đi.”
“Đây rồi.”
Buổi chiều mợ phải ra đồng, cậu cũng tất tả đến công xã làm việc, Trương Huệ ngủ trưa với con gái bé bỏng một lát, chừng hai giờ chiều, nhà đã vắng tanh không còn ai.
Trần Lệ Phương đi tới nhỏ giọng hỏi: “Có phải vào núi không con?”
“Không vội đâu mẹ, để mai hẵng đi.”
“Cũng phải, giờ cũng chẳng còn sớm nữa rồi.”
Trần Lệ Phương vẫn luôn canh cánh trong lòng, sợ chỗ nhân sâm con gái tìm được sẽ bị người khác phát hiện, đến lúc đó thì công cốc.
Trương Huệ đã vận chuyển một phần nhân sâm ra ngoài, trong tay không còn nhiều, đúng là cần bổ sung thêm một ít dự trữ.
Ngày hôm sau, Trương Huệ giao con cho chị dâu Lục chăm sóc, một mình lên núi, thẳng đến thung lũng bí mật kia.
Sau một mùa đông giá rét, nhân sâm rụng lá lại mọc lên lá non xanh mướt. Trương Huệ chọn những củ to để đào, đào từ sáng đến tận chiều muộn, lấp đầy cả cái ngăn kéo trống hoác mà cô mang theo.
Lúc chuẩn bị về, Trương Huệ phát hiện một dây sắn dây khổng lồ. Cô mới đào được một nửa, cái giỏ đã chật ních rồi.
Trương Huệ xuống núi sớm, lúc về đến nhà còn chưa tới giờ tan làm nên chậm rãi đi bộ.
“Ôi, gốc sắn dây này phát triển tốt thật đấy.”
“Mai chúng ta nấu canh uống nhé.”
“Được.”
Hôm nay thời gian không còn sớm, không kịp nấu canh nên chị dâu Lục mang gốc sắn dây vào bếp cất.
Trần Lệ Phương vội nhỏ giọng hỏi: “Nhân sâm đâu rồi con?”
Trương Huệ cười cười, cởi chiếc áo khoác dày vì nóng, bên trong còn giấu kỹ mấy củ nhân sâm bự chảng.
Đôi mắt của bà Trần Lệ Phương sáng rỡ: “Mau cất giấu đi, mai chúng ta lên đường luôn.”
“Mai về luôn, không ở thêm mấy ngày ạ?”
“Cậu mợ con bận lắm, chúng ta ở lại hai ngày là đủ rồi.”
“Vâng.”
Sáng hôm sau, mợ đã lên công xã đi làm, chị dâu Lục hầm canh sắn dây trong bếp. Hầm xong để nguội, buổi trưa uống là vừa.
Chị dâu Lục còn cho thêm khoai lang vào nên canh hơi ngọt, Hàm Hàm rất thích uống.
“Sao chị không ở thêm hai ngày nữa?” Hồ Tú khuyên: “Em bận việc của em, chị ở thì cứ ở, đây là nhà chị mà, sao lại khách sáo thế?”
“Em dâu à, thật sự không phải khách sáo đâu, ở nhà chị còn có nhiều việc phải làm, mấy hôm nữa Huệ Huệ cũng phải ngồi xe lửa về thủ đô rồi.”
Hồ Tú vội hỏi: “Tết này Huệ Huệ có về không?”
Trương Huệ lắc đầu: “Chắc là không về ạ, Tết về rồi qua Tết lại về nữa, thời gian gần quá thì bất tiện.”
“Cũng phải, đưa con bé theo đường xa cũng không tiện.”
Buổi chiều mợ không đi làm, ở nhà trò chuyện với mọi người, hơn ba giờ chiều đích thân đưa bọn họ đến công xã để bắt xe. Bà tiễn bọn họ lên xe rồi mới quay về.
Hơn một tiếng sau đến nhà, chị dâu Lục vào bếp nhìn xem, không có rau tươi, nói một tiếng liền đi mua rau.
Trần Lệ Phương bảo con gái lấy nhân sâm ra, rửa sạch rồi cho vào sàng phơi khô.
“Phơi trên bệ cửa sổ phòng riêng của con đi, chị dâu Lục không vào phòng con đâu, sẽ chẳng ai hay biết.”
“Vâng ạ.”
Thật ra chị dâu Lục cũng biết chuyện nhân sâm trong nhà, nhưng Trương Huệ không muốn để cô ấy biết quá nhiều, sợ chị dâu Lục nhìn thấy nhân sâm tươi sẽ nghĩ tới chuyện cô lên núi, đến lúc đó lại thêm phiền phức không đáng có.
Bệ cửa sổ trong buồng ít gió, chỉ đến chiều tà mặt trời mới chiếu rọi được đôi ba tiếng đồng hồ, thành thử nhân sâm phải mất đến ba bốn ngày mới khô ráo hoàn toàn.
Gần đến ngày hai mươi, Hàm Hàm giờ đã lớn hơn một chút, chạy được xa hơn, thường xuyên đến khu gia đình bên kia chơi với mấy đứa trẻ cùng trang lứa. Trưa nay lại khóc thút thít chạy về đòi cha.
Trương Huệ vội hỏi có chuyện gì nhưng cô bé không nói mà chỉ khóc nức nở đòi cha.
“Chắc là bị những đứa trẻ khác chọc ghẹo rồi.” Trần Lệ Phương đau lòng lau nước mắt cho cháu gái.
“Đừng khóc nữa con, để mẹ cháu đưa cháu về tìm cha nha.”
“Vâng ạ.”
Trần Lệ Phương nói với con gái: “Lúc đầu con bảo cuối tháng về, giờ cũng sắp đến hai mươi rồi, không còn mấy ngày nữa, con bé nhớ cha nó thì về sớm đi thôi.”
“Vâng ạ.”
Trương Huệ véo cái mũi nhỏ của cô bé: “ Đúng là một đứa bé con rắc rối mà.”
Hàm Hàm nở một nụ cười tươi roi rói.
---