Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 263

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đã quyết định đi thì ngày mai sẽ đi luôn, làm việc không cần kén ngày lành.

Ngày hôm sau mọi người trong nhà đều phải đi làm nên Trương Huệ chẳng muốn làm phiền họ phải tiễn đưa: “Có chị dâu Lục đi cùng rồi, cũng không có nhiều đồ đạc, con tự bắt xe ra ga được ạ.”

“Vậy con trên đường cẩn thận, nhớ trông chừng Hàm Hàm thật kỹ.”

“Cha cứ yên lòng, con gái hiểu mà.”

Dạo này Trương Kiến Lâm ở lại khu gia đình của xưởng máy móc, không hề biết Trương Huệ đã đi. Mấy hôm sau về nhà ăn cơm mới hay tin thì Trương Huệ đã đến thủ đô rồi.

Lúc xuống xe lửa, Trương Huệ kéo chặt áo khoác lông ngỗng, ôm con gái hỏi: “Có lạnh không con?”

Hàm Hàm gật đầu thun thút: “Lạnh buốt tay tay rồi mẹ ơi.”

Hàm Hàm để quên găng tay ở nhà, Trương Huệ nào có ngờ tới.

Dù sao huyện Vân Đỉnh nóng như vậy, sao Trương Huệ có thể nhớ tới đôi găng tay nhỏ vứt trong góc tủ đây?

“Đút tay vào túi đi con, chúng ta sắp về đến nhà rồi.”

Bây giờ mới hơn chín giờ sáng, trời lại âm u mây xám, vừa ra khỏi ga gió đã ào qua, rét đến cắt da cắt thịt.

Chị dâu Lục đeo một chiếc túi lớn, trong đó có quần áo mỏng, áo bông chần mỏng của ba người, cùng với trà, mật ong và một ít sản vật núi rừng mang về làm quà.

“Xe buýt tới rồi, mau lên thôi nào.”

Xe buýt chạy thẳng đến con đường bên ngoài ngõ Hoa Chi. Trương Huệ không về nhà tổ mà về thẳng nhà riêng trước, tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo tươm tất rồi mới tính toán công việc sau.

Trên xe còn chỗ, Trương Huệ bế con gái ngồi xuống, Hàm Hàm nằm rúc trong lòng mẹ: “Mẹ ơi, con nhớ bà ngoại.”

“Hừm, con mà nhớ bà ngoại à, con thấy nhà bà ngoại không lạnh thì có!”

Hàm Hàm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết chất đống hai bên đường vẫn chưa tan hết, tuyết ở giữa đường đã chảy ra một chút, bị người đi đường giẫm nát trộn lẫn bụi bẩn.

Về đến nhà, chị dâu Lục để hành lý vào phòng trong sân chính rồi xách túi nhỏ của mình về phòng trước.

Vẫn chưa đến giờ ăn trưa, chị dâu Lục đã nhanh nhẹn vào bếp đun một nồi nước nóng thật lớn cho ba người tắm gội, sau đó còn giặt giũ qua loa quần áo.

Xong xuôi tất cả đã là giữa buổi trưa.

Chuyến đi đường xa quả thực mệt mỏi rã rời, trong nhà lại trống trơn không có thức ăn dự trữ, đành nấu vội nồi cháo khoai lang với mấy miếng dưa muối dân dã để lót dạ.

"Lát nữa tôi sẽ đi mua thức ăn."

"Chị dâu Lục đừng vội vã, ăn trưa xong cứ nghỉ ngơi một lát cho lại sức, rồi chiều hãy thong thả đi mua sắm cũng chưa muộn."

"Được."

Trương Huệ nghĩ bụng, về rồi thì buổi tối đến nhà tổ nhà họ Giang ăn cơm, sau đó gọi Giang Minh Ngạn về nhà.

Trương Huệ đâu hay, Giang Minh Ngạn cũng chỉ ghé nhà tổ dùng bữa tối qua loa rồi lại vội vã về ngõ Hoa Chi mà thôi.

Ngồi xe khách một lúc lâu, Trương Huệ cũng mệt nhoài, tính ngủ một lúc rồi dậy đến nhà tổ. Nào ngờ cô ngủ một giấc đến tận chạng vạng tối, lúc Giang Minh Ngạn cũng vừa tan sở về tới.

Cha anh có xin một củ nhân sâm, Giang Minh Ngạn về nhà lấy, không ngờ phát hiện cổng nhà mình khóa trái. Anh gõ cổng, người ra mở cổng lại chính là chị dâu Lục.

Tiếng Giang Minh Ngạn đẩy cửa vào phòng đánh thức Trương Huệ. Cô quay người lại thì thấy Giang Minh Ngạn đang mỉm cười, vươn tay ra, Giang Minh Ngạn tự nhiên cúi người, vòng tay ôm trọn lấy cô.

Ôm ấp một hồi, cả hai cứ thế lăn xuống giường, nào ngờ vô tình đè lên con gái nhỏ đang say giấc bên trong.

"Cha." Hàm Hàm mơ màng cất tiếng gọi cha thật khẽ, rồi cũng đưa đôi tay nhỏ xinh đòi được ấp ủ.

Không nỡ lòng buông bảo bối lớn khỏi vòng tay, Giang Minh Ngạn xoay mình nằm giữa, một bên ôm vợ hiền, một bên ôm con gái bé bỏng.

Hàm Hàm tỉnh hẳn giấc, bò qua bò lại trên người cha, cười khúc khích không ngừng, còn chu cái miệng nhỏ xíu thơm chụt lên má anh.

Trương Huệ tỏ vẻ ghen tị: "Tính ra còn định ở lại quê thêm mấy hôm nữa, vậy mà con bé này cứ nhất mực quấy khóc đòi cha, đành phải về sớm hơn dự liệu."

Giang Minh Ngạn cúi xuống hôn lên má con gái bé bỏng: "Cha ở nhà cũng đêm ngày mong nhớ con gái."

"Hàm Hàm nhớ cha, cha bế con một lát đi."

Khi ôm con gái, Giang Minh Ngạn còn quay đầu nhìn vợ, Trương Huệ trêu chọc bĩu môi.

"Dậy thôi, đã muộn rồi đấy, anh có định ghé nhà cha mẹ không?"

"Có chứ, anh đã nói với cha mẹ là hai đứa sẽ sang dùng bữa rồi."

"Em và Hàm Hàm sang đó liệu có đủ cơm ăn không anh?"

"Đủ chứ, mà có không đủ thì hai mẹ con cứ ăn thịt anh là được ấy mà."

Trương Huệ bật cười: "Anh đúng là khéo ăn nói thật đấy! Được rồi, anh mau mặc quần áo cho cục cưng của anh đi. Em tranh thủ thu xếp đồ đạc mang từ quê về đã, lát nữa sẽ mang qua biếu cha mẹ."

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 263