Trương Huệ bước ra cửa phòng khách, hành lý mà cô mang từ quê về vẫn còn để nguyên ở đó.
Có hai cân trà thượng hạng loại từ cây mẹ, năm cân trà cao cấp, một bình mật ong rừng và cả một túi lớn các loại lâm sản khô.
Giang Minh Ngạn bế con gái nhỏ tới bên, nhìn củ nhân sâm đặt trên bàn: "Để một củ vào đây đi, cha mua hộ một người chú."
"Ừm."
Trương Huệ dặn dò đôi lời với chị dâu Lục, rồi cả nhà ba người mới cùng nhau đi ra ngoài.
"Cha, lạnh."
Giang Minh Ngạn ôm con gái vào lòng chặt hơn: "Chỉ mấy ngày nữa tuyết tan là trời sẽ hết lạnh thôi con ạ."
"Ở huyện Vân Đỉnh xuân đã về hoa nở rộ tự bao giờ, vậy mà vừa về đến đây liền cái lạnh cắt da cắt thịt. Em phải nói thật, dẫu là thủ đô đấy nhưng quả thực chẳng phải nơi tốt lành gì để an cư lạc nghiệp."
Trương Huệ nói: "Em vẫn thích cuộc sống ở quê hơn nơi thành thị này, nhất là sau này tuổi già sức yếu, được ở nơi khí hậu ôn hòa sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Đi bộ từ ngõ Hoa Chi đến nhà tổ nhà họ Giang, đôi giày của hai vợ chồng đều đã lấm lem bùn đất.
"A, Huệ Huệ đã về đấy ư!"
"Ông nội, bà nội, cha mẹ, chúng con đã về rồi ạ." Trương Huệ tươi cười chào hỏi cả nhà.
"Về đến nơi là tốt rồi, Hàm Hàm của bà, lại đây bà nội bế nào."
Chân Hàm Hàm còn chưa chạm đất đã bị bà nội bế đi. Hàm Hàm miệng ngọt như chè lam, vừa mở miệng đã líu lo gọi một tiếng bà nội khiến Giang Tùng đứng bên cạnh ghen tị ra mặt: "Hàm Hàm không nhớ ông nội à con?"
"Hàm Hàm nhớ chứ ạ."
Giang Tùng được lời ngọt lịm như mía lùi, trong lòng vui như mở hội: "Ngoan quá, ông nội cũng đêm ngày mong nhớ Hàm Hàm. Con gái ở nhà bà ngoại có vui không?"
"Vui lắm ạ." Cụ thể là vui như thế nào thì cô bé không nói rõ được, chỉ ngẫm nghĩ một lát rồi đáp gọn lỏn: "Không lạnh ạ."
Cả nhà được thể phá lên cười rôm rả: " Đúng rồi, nhà bà ngoại cháu đúng là ấm áp thật, đâu như chỗ chúng ta, đã sang tháng tư rồi mà vẫn còn lạnh buốt thế này đây."
Giang Minh Thăng và Tô Đường từ trong nhà đi ra, tay Tô Đường còn cầm một quả táo đang cắn dở: "A, cô em mang gì ngon về thế?"
"Mật ong rừng chị có muốn một ít không?"
"Có chứ!" Hai mắt Tô Đường sáng rực lên: "Dạo này chị cứ thèm đồ ngọt ghê cơ."
"Có trà nữa đấy, nhưng chị đang có tin vui nên uống ít thôi, em không cho chị nhiều đâu nhé."
Vừa nghe nhắc đến trà, Giang Tùng liền bế vội cháu gái qua, mắt láo liên nhìn chằm chằm vào túi nhỏ gói trà kia.
Giang Trường An cũng lập tức bước tới, chỉ liếc nhìn con trai một cái, Giang Tùng liền ngoan ngoãn đặt gói trà đang cầm trên tay xuống ngay.
Trương Huệ cười nói: "Túi này là trà từ cây mẹ quý hiếm, số lượng chẳng có bao nhiêu, đừng biếu ai cả, giữ lại mà uống dần thôi. Còn năm cân trà cao cấp này thì cũng rất ngon, ông bà nội và cha mẹ có thể mang đi biếu tặng mọi người."
"Cô em dâu gói cho anh nửa cân nhé, anh sẽ dùng để biếu tặng vị lãnh đạo cơ quan."
"Anh định biếu ai thế?" Tô Đường tò mò hỏi.
Giang Minh Thăng cười tủm tỉm đáp: "Anh muốn nhờ vị lãnh đạo nói giúp, xin nghỉ phép nửa tháng để có thể chăm sóc em chu đáo khi em lâm bồn."
Tô Đường nghe vậy, ánh mắt nhìn anh ấy ánh lên sự ấm áp, trìu mến: "Vậy anh cứ biếu đi."
Tính toán ra thì còn khá lâu nữa chị dâu mới sinh nở, vậy mà anh cả đã suy tính chu đáo như vậy. Trương Huệ liền vào bếp tìm một mảnh giấy dầu sạch, gói ngay nửa cân trà cho anh.
"Cảm ơn em dâu."
"Đừng khách sáo."
Phần trà còn lại thì cha và ông nội đã bàn bạc, tự chia chác với nhau, dĩ nhiên không có phần của Giang Minh Thăng.
Mấy thứ lâm sản khô còn lại đều được cho hết vào gian bếp.
Xa nhà gần một tháng nay mới trở về, người già trong nhà ai nấy đều mong nhớ cháu. Ăn tối xong, Giang Minh Ngạn định về thì Phan Lạc Tinh đã nói thẳng: "Hai đứa muốn về thì cứ về đi, để Hàm Hàm lại đây cho ông bà."
Giang Minh Ngạn ngập ngừng: "Buổi tối mà không có con bên cạnh, cả Huệ Huệ lẫn Hàm Hàm đều quấy lắm mẹ ạ, vả lại bình sữa của con bé cũng không có ở đây."
"Hàm Hàm nhà mình lớn đến chừng này rồi còn cần gì bình sữa chứ, pha ra bát con bé vẫn uống ngon lành ấy mà."
"Trời đã tối mịt rồi, hai đứa con đừng về nữa làm gì, ở lại nhà một đêm thì có mất mát gì đâu cơ chứ?"
Phan Lạc Tinh đã nói đến nước này, hai vợ chồng trẻ đành nhìn nhau, rồi cùng gật đầu: "Được rồi, vậy hôm nay cứ ở lại nhà tổ vậy."
Theo ý Phan Lạc Tinh, ở một đêm vẫn còn quá ít, ít nhất cũng phải ở lại đây cả tuần lễ mới chịu.
Giang Minh Ngạn và Trương Huệ không tiện từ chối, lại được ông bà nội giữ lại nên họ ở nhà tổ ba ngày liền. Đến cuối tuần, khi có khách đến thăm, cả hai mới bế con gái quay về nhà riêng.
Khách đến thăm là Ninh Viễn. Nghe tin Trương Huệ từ quê lên, anh ta liền vội vã ghé qua, cốt là để hỏi han về thứ này: liệu trong nhà có nhân sâm tươi không.
---