Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 265

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Giang Minh Ngạn cười nói: “Cậu đến đúng lúc lắm.”

Đôi mắt Ninh Viễn lập tức sáng rực, thật sự có ư?

“ Nhưng cậu cứ biết thế thôi, đừng có nói với ai, tôi sợ gặp phiền phức.”

“Yên tâm, lần trước cũng chỉ có vài người thân thiết trong giới bạn bè chúng ta biết mà, sẽ không có ai bép xép đâu.”

Giang Minh Ngạn cũng rõ điều đó, anh chỉ muốn nhắc nhở anh ta một lời.

Ninh Viễn không nán lại dùng cơm trưa, ngồi một lúc rồi về luôn.

Buổi chiều Tả Duy tới, anh ta vốn là người tinh tường: “ Tôi biết sáng nay cái cậu Ninh Viễn kia đến nhà cậu, cậu cho hắn ta mà lại bỏ tôi sao?”

“Tiền trao cháo múc thôi.”

“Đơn giản thôi mà.” Tả Duy đã chuẩn bị tươm tất.

Giang Minh Ngạn cũng nhắc nhở anh ta không được nói lung tung, Tả Duy vội vàng nói anh đã rõ rồi, chắc chắn sẽ giữ kín như bưng.

Có rất nhiều người khéo léo, tinh tường như Ninh Viễn và Tả Duy. Mọi người lần lượt đến hỏi thăm, Giang Minh Ngạn đều khéo léo từ chối, bảo trong nhà không còn nữa.

Vào những ngày tháng êm đềm như vậy, tháng Tư trôi qua thật nhẹ nhàng, rồi giữa tháng Năm, tiết trời bắt đầu ấm hẳn lên, Trương Huệ cũng vì thế mà bận rộn hơn.

Cô bàn bạc với chị dâu Lục xem nên trồng loại rau nào trên mảnh đất nhỏ trong góc sân.

Xới xáo đất đai, gieo xuống những mầm rau non. Chỉ sau vài trận mưa rào, mảnh vườn vốn trơ trọi đã bừng lên một màu xanh mướt mắt.

Vào lúc này, Hàm Hàm đã tròn hai tuổi, chuẩn bị bước vào kỳ nghỉ hè.

Trương Huệ không khỏi cảm thán, nửa đầu năm ở miền Bắc trôi nhanh quá đỗi, cứ ngỡ tuyết vừa tan, trời mới ấm áp được mấy hôm đã thấy đến nghỉ hè rồi.

Ở nhà cũng không có việc gì làm, Trương Huệ đưa con gái đi chơi khắp nơi, bao gồm công viên, hồ đập, triền đồi… đến cả Tử Cấm Thành nữa. Có sự giúp đỡ của người quen là Ninh Viễn, anh ta nhiệt tình dẫn lối nên hai mẹ con được đi hết một lượt.

Hàm Hàm còn muốn leo lên Vạn Lý Trường Thành, Trương Huệ nghĩ con gái bé bỏng mũm mĩm của mình, chắc đi được vài bước là sẽ thấy chán ngay thôi, đến lúc ấy, người mẹ già này lại phải ôm con mà chịu khổ.

Thôi vậy. Mà Giang Minh Ngạn liệu có rảnh rỗi không nhỉ?

Bạn cứ xem Giang Minh Ngạn mà xem, anh ấy bận túi bụi cả nửa năm trời, có hôm tối muộn mới tan sở trở về nhà.

À, Tả Tuyết, em gái của Tả Duy, đã tốt nghiệp trung học phổ thông, được phân công vào làm việc tại nhà máy cơ khí. Cô bé cũng từng ghé thăm, còn tặng Hàm Hàm một chiếc váy nhỏ xinh xắn vào dịp sinh nhật.

Tháng Bảy trôi đi trong những buổi dạo chơi của hai mẹ con. Sang đến tháng Tám, trời nóng như đổ lửa, đến nỗi cả hai mẹ con đều chẳng thiết tha ra ngoài. Suốt ngày, họ chỉ muốn nán lại trong căn phòng làm việc ở khoảng sân tường kia, thậm chí đến bữa trưa cũng chợp mắt ngay tại đó.

Vì Trương Huệ sợ nóng, Giang Minh Ngạn đã sắm về một chiếc quạt điện, cốt để hai mẹ con được an giấc buổi trưa.

Riêng Trương Huệ, cô ngủ rất say. Dạo này Giang Minh Ngạn không còn quá bận rộn, thỉnh thoảng anh tan sở về nhà đúng giờ, vẫn thấy vợ đang say giấc trưa.

“Hàm Hàm, mẹ ngủ từ lúc nào vậy con?”

“Mẹ ngủ cùng với Hàm Hàm ạ.”

Giang Minh Ngạn thấy là lạ, dạo gần đây vợ anh ngủ hơi nhiều thì phải.

Một lát sau, Trương Huệ tỉnh hẳn giấc, thoải mái vươn vai duỗi lưng thư giãn.

“Huệ Huệ, tháng này em có [nguyệt sự] không?”

Tháng này ư? Trương Huệ suy nghĩ một hồi, cô khẽ ngồi dậy, đúng là chưa thấy.

“Hay là em có tin vui rồi?”

Trương Huệ đưa tay ôm bụng, một lúc sau mới gật đầu khẽ khàng: “Em cũng linh cảm như vậy.”

Trương Huệ mang thai lần thứ hai, các trưởng bối nhà họ Giang vui mừng khôn xiết, cứ ngỡ như muốn khua chiêng gõ trống để báo tin khắp xóm.

“Huệ Huệ cứ dọn qua đây mà ở, để mẹ chăm sóc con với chị dâu con luôn thể.”

“Mẹ đừng sốt ruột thế, con sống ở ngõ Hoa Chi rất ổn. Con đã có kinh nghiệm sinh Hàm Hàm rồi mà, có thể tự chăm sóc mình, mẹ cứ lo cho chị dâu là được rồi.”

“Thật chứ?” Phan Lạc Tinh sợ rằng con trai út của bà sẽ có ý kiến.

“Mẹ à, con thật sự không cần đâu ạ.”

“Vậy thì tùy con vậy, nhưng có chuyện gì hai đứa phải nhớ nói với mẹ đấy nhé.”

“Vâng.”

Giang Minh Ngạn báo tin Trương Huệ có thai cho cha mẹ vợ. Trần Lệ Phương vui vẻ hứa hẹn, chờ sang năm Huệ Huệ sinh con, bà sẽ đích thân lên chăm sóc ở cữ cho con gái.

Trương Huệ nghe vậy liền cười đáp: “Lúc em sinh con, Tráng Tráng mới được một tuổi, mẹ vẫn còn phải trông nom thằng bé chứ.”

Hàm Hàm chạy đến bên cạnh: “Mẹ ơi, bà nội nói mẹ có em bé rồi!”

“ Đúng rồi, sang năm con sẽ có em trai hoặc em gái để chơi cùng nhé.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 265