Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 266

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Đôi mắt Hàm Hàm sáng rực: “Con muốn có cả em trai lẫn em gái ạ!”

Ngõ Hoa Chi vốn ít trẻ nhỏ, Hàm Hàm không có bạn cùng tuổi để chơi đùa nên có vẻ hơi lẻ loi.

Thấy Hàm Hàm đã có thể tự lo cho mình, Giang Minh Ngạn muốn gửi con gái đến lớp mẫu giáo của nhà máy cơ khí, cốt để con bé có thể chơi đùa cùng các bạn đồng trang lứa.

Thế nhưng, kết quả ra sao? Chỉ mới đưa đi được nửa ngày, chưa kịp đến chiều, Giang Minh Ngạn đã phải bế con gái khóc nức nở về nhà. Từ đó về sau, anh cũng không còn đề cập đến việc đưa con bé đến lớp mẫu giáo để làm quen bạn bè nữa.

Trương Huệ cười đến ôm bụng, cặp cha con này đúng là thú vị hết sức.

Trương Huệ đã quen dần với cuộc sống khi mang thai. Với sự chăm sóc chu đáo của chị dâu Lục, những tháng đầu tiên trôi qua vô cùng suôn sẻ. Mãi đến tháng thứ sáu, cái bụng lớn lên một cách kỳ lạ, Trương Huệ mới cảm thấy hoang mang.

Hai vợ chồng liền đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ cho biết có khả năng là song thai. Trương Huệ thoáng sửng sốt, rồi ngẫm nghĩ lại thấy cũng phải, cô và anh hai của mình chính là anh em song sinh mà.

Mẹ cô đã sinh đôi, nên việc cô được thừa hưởng khả năng này cũng là lẽ thường tình.

Trương Huệ nhanh chóng đón nhận tin vui, còn Giang Minh Ngạn thì lại luống cuống không thôi. Anh biết mang thai đôi vất vả hơn nhiều, mà việc sinh nở cũng khó khăn hơn so với một đứa con.

Bấy giờ đã là tháng Mười Hai, bên ngoài bệnh viện tuyết rơi trắng xóa. Trong phòng khám, Giang Minh Ngạn lo lắng đến mức mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo.

“Người nhà không cần quá lo lắng như vậy. Sức khỏe của thai phụ rất tốt, chỉ cần chăm sóc cẩn thận là được. Có bất kỳ điều gì không rõ, cứ đến bệnh viện để khám lại.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Trương Huệ vội vàng nói lời cảm ơn rồi kéo Giang Minh Ngạn ra khỏi phòng.

“Anh đừng quá lo lắng. Mợ nhà em, rồi mẹ đẻ em đều sinh đôi đấy thôi, chẳng phải vẫn khỏe mạnh bình thường sao?”

Trương Huệ dịu giọng khuyên chồng: “Hay là mình về nhà đã, rồi gọi điện về quê hỏi thăm mẹ xem sao. Bà có kinh nghiệm chắc chắn sẽ rõ hơn.”

Giang Minh Ngạn đỡ vợ, gật đầu: “Ừ, được thôi. Hỏi mẹ xong, rồi mình hỏi thêm kinh nghiệm của chị dâu nữa.”

Đã là tháng Mười hai rồi, tháng này chị dâu cũng đến kỳ sinh nở. Anh cả thì đứng ngồi không yên, còn chị dâu đã xin phép nghỉ làm từ tuần trước, ở nhà dưỡng sức chờ ngày lâm bồn.

Khi về đến nhà, một người thì cười tủm tỉm, một người lại mang vẻ mặt nặng trĩu.

“Minh Ngạn, con làm sao vậy?” Phan Lạc Tinh thấy vậy liền nghiêm nghị hỏi: “Bác sĩ nói gì mà con buồn xo thế?”

“Mẹ, bác sĩ nói Huệ Huệ nhà con mang thai đôi.”

Thai đôi ư? Chẳng phải đây là chuyện tốt sao, có gì mà phải buồn bã thế này? Người ta mong mãi còn chẳng được.

Trương Huệ cười giải thích: “Anh ấy cứ sợ hai đứa nhỏ sinh đôi có bề gì.”

“Minh Ngạn này, chị bảo cho em hay,” Tô Đường nghiêm mặt nói, “bây giờ chẳng còn như thời phong kiến xưa nữa đâu. Tây y, các bác sĩ trong bệnh viện giờ có tay nghề lắm, đáng tin cậy cả. Em đừng suốt ngày lo lắng hão huyền, tạo thêm gánh nặng trong lòng con bé Huệ nữa.”

“Chị dâu, em cũng nói vậy mà anh ấy cứ khăng khăng không nghe lời em.” Trương Huệ cũng đành bất lực.

“Đàn ông mà, chưa từng trải sự đời bao giờ.” Tô Đường bĩu môi khinh khỉnh.

Câu nói này ý tứ thâm sâu, vừa là nói Giang Minh Ngạn, lại vừa ám chỉ cả Giang Minh Thăng.

Lúc đầu Tô Đường cứ nghĩ cứ tiếp tục công việc ở bệnh viện, đến kỳ thì sinh luôn cũng tiện. Lỡ đâu có dấu hiệu chuyển dạ, chỉ cần bước ra ngoài cửa là tới khoa sản ngay. Thế nhưng Giang Minh Thăng lại không chịu, nhất quyết muốn cô về nhà dưỡng thai cho an toàn.

Trương Huệ thấy vậy, chỉ biết che miệng khúc khích cười.

Nghe vậy, Giang Minh Ngạn tỏ vẻ không bằng lòng: “Chị dâu, chúng em đâu phải những người làm trong ngành y, sao có thể thông tỏ mọi chuyện như chị, người ngày ngày làm việc ở bệnh viện kia chứ.”

Trương Huệ nói muốn gọi điện thoại cho cha mẹ mình, Phan Lạc Tinh liền bảo: “Mau gọi đi. Mẹ con bé từng sinh đôi, chắc chắn có kinh nghiệm hơn mẹ nhiều. Học hỏi thêm cũng là lẽ thường.”

Gọi điện thoại tới nhà máy cơ khí, Trương Kiến Lâm bắt máy. Nghe em gái nói mang thai đôi, anh ấy sững sờ đến suýt sặc cả nước bọt, lập tức bảo tan ca sẽ lập tức về báo với u, rồi bảo cô ấy đúng giờ này ngày mai gọi lại.

Được người thân trấn an, lòng Giang Minh Ngạn mới nhẹ nhõm phần nào. Hai vợ chồng dùng cơm trưa bên nhà tổ rồi mới về lại ngõ Hoa Chi.

Dù đã xác nhận là song thai, nhưng Trương Huệ vẫn không muốn nán lại nhà tổ. Chỉ ít hôm nữa là chị dâu sinh nở, nhà cửa chắc chắn sẽ bận rộn trăm bề, cô không muốn ở lại gây thêm phiền hà.

Hai vợ chồng về đến nhà, chị Lục đã cho bé Hàm Hàm ăn uống tươm tất, nhưng con bé cứ nhất định không chịu ngủ trưa, cứ đòi phải chờ cha mẹ về mới thôi.

“Cha mẹ đã về!”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 266