Lưu Lị biết cha mẹ chồng nhớ thương cô em gái chồng, thật ra cô ấy cũng lo lắng. Dù sao cũng là sinh đôi, mẹ chồng đến sớm một chút cũng tốt.
Tết năm nay Trương Huệ chưa nhận được thịt khô lạp xưởng cha mẹ gửi, cứ ngỡ cha mẹ không làm kịp. Nhưng vừa qua Tết, chưa kịp đến rằm tháng Giêng thì cha mẹ cô đã mang thịt khô và lạp xưởng lên tới nơi.
Nhìn thấy con gái tay chân gầy gò lại có cái bụng to như thế, hai mắt Trần Lệ Phương lập tức đỏ hoe.
“Mẹ đừng khóc, cũng chỉ là sinh đôi thôi, mẹ cũng từng sinh đôi mà.” Trương Huệ cười nói.
“Sao mà giống nhau được?” Trần Lệ Phương mắng con gái một câu, nhưng lại không nỡ.
“Đừng đứng nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Trương Cao Nghĩa vội vàng đi đỡ con gái.
Trương Huệ chậm rãi ngồi xuống: “Bụng to nhìn đáng sợ thế thôi chứ con thấy vẫn tốt lắm.”
Trương Huệ giới thiệu chú Khải và thím Vạn với cha mẹ.
“Giang Minh Ngạn sợ con không có ai chăm sóc nên đã thuê chú Khải và thím Vạn. Chú Khải trông nom cửa nhà, kiêm thêm một số việc lặt vặt, còn thím Vạn thì sắp tới sẽ phụ con trông nom bọn trẻ.”
Trương Huệ nói nhỏ với cha mẹ chuyện mẹ chồng cho một nghìn đồng tiền phụ cấp.
“Mẹ chồng con là người phúc hậu.”
Nghe con gái nói chuyện vui vẻ, khí sắc vui tươi, rạng rỡ, Trương Cao Nghĩa và Trần Lệ Phương cũng hơi yên lòng.
Còn chưa hết tháng Giêng, Giang Minh Ngạn đã đi làm được vài ngày, về đến nhà biết cha mẹ vợ đến thì vui vẻ nói: “Con và Huệ Huệ ngóng cha mẹ tới lâu lắm rồi.”
“Thật vất vả cho con rồi, phải chăm sóc Huệ Huệ mang thai suốt thời gian dài như vậy.” Trần Lệ Phương vô cùng hài lòng nhìn con rể.
Hàm Hàm nhào vào lòng bà ngoại nũng nịu: “Hàm Hàm cũng ngoan lắm, Tiểu Ngư Nhi không ngoan.”
“ Đúng vậy, hy vọng các em chào đời cũng ngoan như Hàm Hàm.”
Trần Lệ Phương nghe con gái nói rồi, con trai của Tô Đường, thằng bé Tiểu Ngư Nhi, quả là một đứa trẻ hiếu động và hay quấy khóc, giống hệt thằng nhóc Tráng Tráng ngày trước.
Thông gia tới, ngày hôm sau Phan Lạc Tinh đích thân đến ngõ Hoa Chi để mời cả nhà qua dùng cơm: “Buổi trưa đến nhà ăn cơm nhé, đã lâu rồi cha mẹ chồng tôi không có dịp gặp gỡ hai bác, nghe tin hai bác đến thì ông bà mong ngóng lắm.”
“Nào có chuyện đó! Phải là chúng tôi đến thăm chú thím mới phải.”
Trương Huệ bụng to như vậy, đi ra ngoài cũng phải thật cẩn thận. Trần Lệ Phương đỡ con gái đi từ từ, mãi đến lúc ăn trưa mới đến nơi.
Văn Diễm Thu kinh ngạc nói: “Mới nửa tháng không gặp mà bụng đã to như thế rồi.”
“Hai đứa trong bụng mà, chắc chắn phải to hơn một đứa rồi.”
Trong bữa trưa, Trần Lệ Phương chăm chú quan sát con gái, dù một bàn thức ăn ngon lành bày ra trước mắt, Trương Huệ cũng chỉ đành nhìn ngắm, không dám ăn quá nửa bụng là phải dừng lại.
“No một nửa là được rồi, đợi đến chiều có đói thì mẹ rót nước cho uống.”
Trương Huệ: “...”
Trần Lệ Phương là mẹ ruột, lại vì muốn tốt cho con gái nên Phan Lạc Tinh muốn khuyên cũng không được.
Trương Huệ nhìn một lượt người trong phòng, được rồi, không một ai dám đứng ra bênh vực, cô đành phải chịu đói.
Biết vậy đã không tới, đi xa như vậy mà vẫn đói bụng.
Qua Tết Nguyên Tiêu, chẳng mấy chốc đã đến ngày khai giảng trở lại. Trương Cao Nghĩa không thể chờ đến ngày con gái sinh nở, ở cạnh cô hai ngày liền trở về quê.
Trần Lệ Phương một lòng chăm sóc con gái, Trương Huệ được mẹ chăm nom kỹ lưỡng, đến tận ngày sinh một tháng sau bụng cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu.
Trương Huệ vốn khỏe mạnh, lại thêm em bé trong bụng không quá lớn, quả thực may mắn, thuận lợi sinh ra hai đứa bé.
Sau khi sinh xong, Trương Huệ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy trong phòng bệnh, cô chỉ thấy bụng đói cồn cào.
---