“Mẹ chuẩn bị sẵn cho con rồi, ăn đi.”
Là bát mì cá nấu không nêm muối, Trương Huệ cũng chẳng chê bai, ăn liền hai bát lớn mới cảm thấy bụng dạ ấm no.
Cô vừa ăn xong, hai đứa bé đang gào khóc vì đói được đưa vào. Trương Huệ đau đến nỗi hít sâu một hơi, lúc này nhìn thấy hai đứa bé nhăn nheo bé bỏng cô mới chợt nhớ ra: “Là trai hay gái vậy mẹ?”
“Hai thằng cu con ạ, cha chồng con đã đặt tên hết rồi. Thằng thứ hai tên là Giang Sâm, thằng thứ ba tên là Giang Phong.” Trần Lệ Phương nói, đoạn cười thêm: “ Đúng rồi, Giang Phong là do anh Ngạn đặt, nói là tên con đã chọn từ trước.”
Trương Huệ gật đầu: “Con đưa ra rất nhiều tên cho anh ấy lựa mà.”
Trần Lệ Phương nở nụ cười dịu dàng: “Rất tốt, sinh đôi hai đứa con trai, vậy là hai trai một gái, sau này không cần sinh thêm nữa đâu.”
“Vâng ạ.”
Trương Huệ cũng cảm thấy ba đứa con như vậy đã là đủ lắm rồi.
Trương Huệ sinh con vào buổi chiều, bây giờ tỉnh dậy đã là nửa đêm.
Cho các con b.ú no rồi ăn uống xong xuôi, Trần Lệ Phương dặn dò mấy câu rồi xách hộp cơm rời đi, để lại thím Vạn trông coi hai đứa bé, còn Trương Huệ thì lại mê man ngủ thiếp đi.
Một lúc sau, Giang Minh Ngạn nhẹ nhàng mở cửa bước vào, thím Vạn đang chăm hai đứa bé vẫn còn thức.
Giang Minh Ngạn nói nhỏ vài câu với thím Vạn, thím ấy liền đi ra căn phòng trống bên cạnh để nghỉ ngơi. Giang Minh Ngạn một mình trông nom hai đứa con, chờ các con ngủ say, anh mới dựa vào ánh trăng mờ nhạt rồi nằm xuống cạnh vợ và các con.
Khi trời gần sáng, các con lại oà khóc. Trương Huệ bị đánh thức, mở mắt ra nhìn thấy Giang Minh Ngạn thuần thục bế con dỗ dành. Trương Huệ vẫy tay, Giang Minh Ngạn liền đưa bé qua cho cô.
Thay phiên nhau cho hai đứa bé b.ú no xong, cô lại nghiêng đầu ngủ tiếp.
Giang Minh Ngạn thì chẳng tài nào chợp mắt được nữa, anh ngồi đó lặng lẽ trông vợ và hai đứa con thơ.
Tám giờ sáng hôm sau, Trần Lệ Phương mang bữa sáng tươm tất tới, lay nhẹ con gái dậy: “Ăn nhanh đi con, ăn sáng xong chúng ta về luôn, ở bệnh viện bất tiện lắm. Hàm Hàm ở nhà cũng quấy, mẹ không đưa con bé đến, nói là hôm nay con về rồi đấy.”
Trương Huệ cũng nóng lòng muốn về nhà, giường bệnh viện nằm không quen chút nào.
Giang Minh Thăng mượn xe tới đón cô. Trương Huệ được mẹ đỡ một cách cẩn trọng, bao bọc kỹ lưỡng khi lên xe. Giang Minh Ngạn mỗi tay bế một đứa, không cần đến sự giúp đỡ của thím Vạn.
Giang Minh Thăng cười nói: “Thật sự thuần thục rồi đấy!”
Giang Minh Ngạn liền hỏi: “Anh hai có muốn bế thử không?”
Giang Minh Thăng vội vàng xua tay: “Thôi, anh đây chẳng dám đâu!”
Tô Đường cũng tới tiễn cô, nhét hành lý vào cốp xe rồi dặn dò: “Mau về nhà nghỉ ngơi đi em.”
Tô Đường đã hết cữ một tháng, giờ trở lại bệnh viện làm việc, còn bé Tiểu Ngư Nhi thì được mẹ chồng chị ấy trông nom ở nhà.
Giang Minh Thăng thò đầu ra ngoài cửa sổ xe: “Hôm nay em có tăng ca không đấy?”
“Không tăng ca đâu anh, tan làm em về thẳng luôn.” Sau khi có con, Tô Đường rất nhớ con, chỉ cần không quá bận rộn chị ấy sẽ không ở lại bệnh viện tăng ca.
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Xe dừng trước cổng ngõ Hoa Chi. Hàm Hàm, chú Khải và chị dâu Lục đã chờ sẵn ở cổng, ra đón hai mẹ con vào nhà. Trương Huệ nằm trên chiếc giường quen thuộc, ấm áp, chợt cảm thấy cả người thật nhẹ nhõm, thoải mái.
“Mẹ ơi, hai em trai xấu xí quá đi mất.” Hàm Hàm nhìn em trai xong liền chạy vào phòng nói với mẹ.
Trương Huệ lười biếng mỉm cười: “Một thời gian nữa là các em sẽ xinh xắn lên ngay thôi mà.”
Hàm Hàm không tin: “Em trai xấu, em gái mới đẹp.”
“Em gái đẹp thế nào cũng không có đâu con.”
Hàm Hàm nhăn mặt, chạy mất.
Bên ngoài trời lạnh có tuyết rơi lất phất, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Trương Huệ được chăm sóc chu đáo, quãng thời gian ở cữ rất thoải mái, cho nên dù phải ở cữ lần hai cô cũng chẳng hề phản đối.
Thời gian ở cữ trôi qua thật dài, khi cô hết cữ thì bên ngoài xuân đã trôi qua, hè cũng vừa đến.
Lúc này Trần Lệ Phương cũng phải trở về quê.
Trương Huệ và lũ trẻ đều không nỡ, Trần Lệ Phương cũng rất đau lòng, con gái lấy chồng xa, chuyện này cũng đành chịu mà thôi.
“Mùa xuân năm nay con sinh nở nên không đi hái trà ở núi Mạnh Đỉnh được, vậy mùa xuân năm sau con có đi không?”
“Có chứ ạ.”
Mùa xuân sang năm hai đứa bé cũng đã tròn một tuổi, có chú Khải, thím Vạn, chị dâu Lục và cả mẹ con thì việc đưa ba đứa nhỏ ra ngoài chơi chắc chắn là không thành vấn đề gì cả.
“Vậy mẹ ở nhà chờ con, mùa xuân sang năm về sớm một chút nhé.”
“Vâng ạ.”
Khi Trần Lệ Phương rời đi, Hàm Hàm biết chuyện liền oà khóc rất lâu, khiến Trần Lệ Phương cũng khóc theo một trận.
Trương Huệ lặng lẽ thở dài.
---