Sau khi tin tức thi đại học được loan truyền, Viên Quang Tổ vẫn luôn dành sự quan tâm đặc biệt.
“Cảm ơn cha ạ.” Chu Chấn và Viên Hiểu Đình đồng thanh nói.
Viên Quang Tổ khoát tay, ý bảo bọn họ cứ đi đi.
Đóng cửa lại, Vu Tuyết nắm tay cháu gái, thỏ thẻ với chồng: “Ông Viên, ông nói Kiến Quân nhà mình có thể được thả ra không?”
Những năm tháng không vừa ý đã khiến Vu Tuyết không còn là người phụ nữ trước kia nữa, bà giờ đã già hơn rất nhiều: “Chính sách cũng thay đổi rồi, Kiến Quân…”
“Bà đừng có mà nghĩ tới! Chính sách có đổi mới đến đâu cũng không thể thả Kiến Quân ra đâu. Bà đừng quên năm đó mấy người kia còn bị b.ắ.n c.h.ế.t đấy, Kiến Quân còn sống đã là may mắn lắm rồi.” Viên Quang Tổ lạnh giọng ngắt lời.
“ Nhưng …” Vu Tuyết không kìm được rơi nước mắt: “Nó ở nông trường bảy năm rồi, còn hơn mười năm nữa mới được ra ngoài, đến lúc đó bốn mươi tuổi đầu rồi thì còn làm được trò trống gì nữa?”
Viên Quang Tổ không có lời nào để đáp lại, chỉ đành thở dài một tiếng nặng nề.
Tin tức khôi phục thi đại học khiến cả huyện Vân Đỉnh náo động. Thế nhưng, thôn Chu Gia trên núi vẫn chưa nhận được tin tức này. Mãi đến sáng hôm sau, người nhà họ Chu ở dưới núi lên đưa tin, đến giữa chiều người thôn Chu Gia mới tận mắt nhìn thấy tờ báo của ngày hôm qua.
Chu Diệp cười phá lên: “Nhớ hồi mùa xuân, con Huệ đã ghé qua nói chuyện với nhà mình rồi mà, còn mang theo mấy bộ sách giáo khoa nữa chứ.”
Bố Chu Diệp khẽ hừ một tiếng: “Biết trước thì làm được trò trống gì?”
Nhà họ đã biết tin tức về việc khôi phục kỳ thi đại học từ trước, sách vở cũng đã nhận từ lâu, ấy vậy mà ngoài Từ Vĩnh ra, chẳng mấy ai trong thôn thực sự để tâm đến chuyện này.
Chu Diệp ngập ngừng hỏi: “Bố à, sao bố lại tức giận vậy? Con với thằng anh con có học hành gì đâu, chỉ miễn cưỡng tốt nghiệp cái cấp một thôi mà, chẳng lẽ bố còn mong ngóng cái bọn con đi thi đại học sao?”
Mẹ Chu Diệp tiếp lời: “ Tôi thấy con Diệp nói đúng đấy, ông già này cũng đừng quá tức giận làm gì. Trông ngóng con Diệp thi đại học chi bằng trông cậy vào thằng Từ Vĩnh còn hơn.”
Từ Vĩnh cười đáp: “Bố mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ học hành thật chăm chỉ.”
Chu Diệp vỗ nhẹ vào vai Từ Vĩnh: “Nếu anh mà thi đỗ đại học, em sẽ dắt hai đứa nhỏ theo anh, để anh đừng bị mấy cô gái ngoài kia mê hoặc, lúc đó em biết tìm đâu mà khóc cho thấu.”
Năm ấy, Chu Diệp sinh hạ cậu con trai đầu lòng, đặt tên là Từ Quốc Khánh. Vài năm sau, khi về thăm bà nội, cô lại sinh thêm một cô con gái, gọi là Từ Hạ Chí.
Từ Vĩnh lắc đầu bất lực: “Hai đứa mình kết hôn bao nhiêu năm rồi, em còn không tin tưởng anh sao?”
“Không phải em không tin anh, mà là không tin vào mấy cô gái ngoài kia được. Anh tốt như vậy, lỡ có đứa nào vô liêm sỉ muốn cướp mất anh của em thì sao?” Chu Diệp đốp lại một cách hùng hồn đầy lý lẽ.
Cả nhà được một trận cười vỡ bụng. Từ Vĩnh bế cô con gái nhỏ trên tay, cười đáp: “Yên tâm, dù có đỗ anh cũng không vào trường ngoài tỉnh đâu, chỉ học trong thành phố mình thôi.”
Ông hai Chu từ đâu nghênh ngang bước tới: “Học trong thành phố cũng tốt chứ sao. Nhà ta có căn nhà trong thành phố mà, đến lúc đó cho mấy đứa ở, không thèm thu một đồng tiền thuê nào.”
“Ông hai, họ trả lại nhà ở thành phố cho ông rồi ạ?”
Ông hai Chu cười khà khà: “Trả rồi chứ! Tháng trước có một người anh em bên ban quản lý viết thư cho ta, bảo ta lên thành phố nhận lại nhà đấy.”
“Thế sao ông vẫn chưa chịu đi?”
“Tháng trước còn bận thu hoạch chè vụ thu mà, bây giờ thì rảnh rang rồi, vài hôm nữa là ta đi thôi.”
Ông hai Chu ngồi lại một lúc rồi chuẩn bị về nhà nấu bữa tối, trước khi đi, ông nhớ lại lời Trương Huệ đã nói, bèn dặn thêm: “Cội rễ nhà họ Chu ta nằm ở thôn Chu Gia này, nhưng sau này chính sách đã nới lỏng hơn rồi, con cháu trong nhà cứ mạnh dạn vào thành phố mà sống. Thành phố Hoài Sơn của tỉnh ta tuy không thể bì được với những đô thị lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, nhưng cũng coi như một nơi đáng sống đấy. Cái bọn bây có tiền trong tay, để đấy cũng chẳng làm gì, chi bằng kiếm một căn nhà trong thành phố mà an cư lạc nghiệp.”
“Ông hai, con Huệ cũng có nói với cháu rồi, cháu với Từ Vĩnh cũng đã bàn bạc kỹ rồi, nếu có căn nhà nào ưng ý, chúng cháu cũng muốn mua.”
Dân làng Chu Gia bọn họ làm việc ở xưởng chè, nhận lương đều đặn mỗi tháng, trên núi chẳng tốn kém là bao. Cứ thế bao nhiêu năm, nhà nào cũng dành dụm được một khoản kha khá.
---