Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 276

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Chu Diệp, cháu là đứa trẻ đầu óc linh hoạt, cháu thử hỏi xem dân làng có ai hứng thú không, vài hôm nữa chúng ta cùng xuống núi vào thành phố một chuyến.”

Ông hai Chu đắc ý ra mặt: “Ta biết mấy ông bạn già của ta vẫn còn sống cả, có thể nhờ họ giúp đỡ giới thiệu, cũng đỡ được khối việc cho bọn cháu.”

“Dạ vâng, ông hai, cháu nhớ kỹ rồi ạ.”

Ông hai Chu phẩy phẩy tay, chậm rãi, khoan thai đi về nhà.

Thanh niên ở thôn Chu Gia chẳng được mấy người, những ai tự thấy mình còn có thể học hành, có thể liều một phen, tính cả Từ Vĩnh vào cũng chưa đến mười người. Kể từ hôm ấy, mấy người họ tập hợp lại cùng nhau ôn bài, ai nấy đều hăng hái vô cùng.

Mười ngày sau, Chu Diệp gửi con cái ở nhà bố mẹ đẻ, sau đó cầm theo số tiền dành dụm, thay mặt gia đình cùng ông hai Chu vào thành phố mua nhà. Lo liệu xong xuôi mọi chuyện đã là cuối tháng mười một rồi.

Ngày mười một tháng mười hai là kỳ thi đại học bắt đầu, chỉ còn chừng mười ngày nữa. Chu Diệp dọn dẹp xong xuôi căn nhà mới mua, chuẩn bị đầy đủ nào dầu, muối, tương, giấm, chè, củi khô, than củi… rồi mới quay trở về thôn.

Trên đường về, có người hỏi Chu Diệp: “Cô mua nhà rồi mà chẳng biết đến bao giờ mới dọn đến ở, lại mua nhiều lương thực dự trữ để trong nhà như vậy, không sợ bị hỏng mất sao?”

“Ai bảo là chẳng biết bao giờ mới đến ở chứ! Chờ Từ Vĩnh thi đại học xong, qua Tết, đến kỳ khai giảng đại học là cả nhà chúng tôi sẽ dọn đến.”

Giọng Chu Diệp quả quyết đến nỗi, những người đi về cùng ai nấy đều không dám đùa cợt thêm nữa, sợ lỡ Từ Vĩnh không thi đỗ, Chu Diệp lại quay ra trách họ nói xui xẻo.

Kỳ thi đại học bị đình chỉ bao nhiêu năm trời, có ai biết được năm đầu tiên khôi phục sẽ có bao nhiêu thí sinh đăng ký tham gia đâu. Ai nấy dù không nói ra miệng nhưng trong lòng đều thấy tỉ lệ đỗ thực sự quá nhỏ nhoi.

Dù xác suất nhỏ nhoi là vậy, nhưng đó vẫn là một cơ hội lớn. Cho dù tình hình có rõ mười mươi đi chăng nữa, người ta cũng sẽ không dại gì dội một gáo nước lạnh vào lúc này.

Chu Diệp nhìn nét mặt của họ là biết tỏng họ đang nghĩ gì rồi. Khóe môi cô chỉ khẽ cong lên một nụ cười thầm, không nói năng gì thêm.

Cô với Từ Vĩnh đã kết hôn bao nhiêu năm, Từ Vĩnh có năng lực đến đâu, cô là người rõ hơn ai hết. Hơn nữa, Từ Vĩnh đã bắt đầu ôn tập từ mùa xuân, cũng đã có thời gian chuẩn bị hơn hẳn rất nhiều người khác rồi.

Chu Diệp thầm nghĩ, chờ Từ Vĩnh thi đậu đại học, nhất định phải tặng cho Trương Huệ một món quà thật lớn.

Đúng thế, một cái đầu heo thật lớn mới được!

Kỳ thi đại học đang đến gần kề, học sinh trên khắp cả nước đều đang hồi hộp chuẩn bị bước vào phòng thi.

Trong nửa tiếng chờ đợi cánh cửa phòng thi mở ra ấy, có người tự mãn ra mặt, người thì lo lắng không yên, người lại mang tâm trạng vui buồn lẫn lộn, và cũng có người hoàn toàn tự tin vào khả năng vượt qua kỳ thi của mình.

Mà người cuối cùng, chính là Trương Huệ.

Trương Huệ tự thấy thành tích học tập của mình không hề tệ chút nào, bởi vì đã biết trước tin tức khôi phục kỳ thi đại học, nên hễ rảnh rỗi là cô lại lôi sách vở ra ôn tập.

Trước đây, mỗi lần thấy cô cặm cụi đọc sách giáo khoa, Giang Minh Ngạn còn nói nếu cô buồn chán không có gì để đọc, anh sẽ tìm cách lén lút đưa về mấy cuốn sách nước ngoài cho cô đọc.

Ngồi vào chỗ của mình, Trương Huệ tự tin chờ đợi giám thị phát đề thi.

Thầy giám thị cũng nhìn Trương Huệ nhiều hơn. Thứ nhất là vì ngoại hình nổi bật của Trương Huệ, thứ hai là vì tất cả học sinh trong phòng đều lo lắng bồn chồn, có vài người cầm bút còn run tay, chỉ riêng cô ngồi thẳng tắp, điềm tĩnh lạ thường.

Leng keng leng keng.

Bài thi bắt đầu.

Thi cử vào mùa đông miền Bắc quả là một cực hình. Kiên trì thi xong, tay phải cầm bút của Trương Huệ đã tê buốt mấy bận. Về đến nhà, hơi nóng trong nhà táp vào làm da khô rát, ngứa ngáy không chịu nổi.

Giang Minh Ngạn bảo chị dâu Lục đun một ít nước gừng, đun đến khi vừa đủ nóng, không quá bỏng tay.

Anh giám sát Trương Huệ thả tay vào chậu nước ngâm, không chịu nổi thì rút ra, thấy bớt nóng lại ngâm tiếp.

Một lúc sau, cả bàn tay cô đều đỏ ửng cả lên.

Hàm Hàm và hai em trai ngồi xổm bên cạnh nhìn. Hàm Hàm đưa tay chạm vào nước nóng, “sít” một tiếng rồi thụt về.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 276