Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 278

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Chỉ con có thôi, không cho Giang Sâm với Giang Phong.”

“Được.”

Giang Sâm và Giang Phong nhìn nhau, đều không hiểu tại sao không cho bọn họ ăn trứng hấp, bọn họ có làm gì sai đâu?

Chờ con gái đi, Trương Huệ mới quay đầu nhỏ giọng dỗ dành con trai: “Ngày mai các con ăn sau nha, trưa mai mẹ hấp cho mỗi đứa một chén.”

Giang Sâm và Giang Phong tốt tính, đều ngoan ngoãn gật đầu.

“ Đúng là con ngoan.” Trương Huệ quay đầu hôn mỗi đứa một cái.

Giang Minh Ngạn đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này, cười cười không nói gì.

Hai mươi ngày sau, thịt muối đã được làm xong. Cuối cùng, Hàm Hàm cũng được nghỉ đông.

Tan học ngày cuối cùng, cô bé ném chiếc cặp sách vào một góc phòng học rồi chẳng buồn đả động tới nữa, chỉ quanh quẩn bên mẹ, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn.

Trương Huệ cũng vui vẻ nhẹ nhõm, có con gái chơi cùng hai đứa con trai, cô cũng được rảnh rang hơn hẳn.

Buổi sáng Trương Huệ ở nhà, buổi chiều cô ăn vận hết sức kín đáo rồi ra ngoài.

Kể từ khi kỳ thi đại học được khôi phục, thành phố trở nên tấp nập, kẻ ra người vào mua bán càng lúc càng náo nhiệt. Tranh thủ lúc này, Trương Huệ thường xuyên ghé thăm bạn bè.

Nói là bạn của cô cũng không hẳn đúng, phải nói là bạn của Ninh Viễn thì chính xác hơn.

Trương Huệ quen biết họ qua Ninh Viễn, và mấy năm nay cô cũng đã mua được không ít thứ từ tay những người này.

Trương Huệ là một mối hàng lớn, ai nấy đều biết điều đó. Nếu Trương Huệ đã cất công đến cửa thì nhất định phải tiếp đón nồng hậu, đồ đạc bày ra trước mặt cô, dù đắt hay rẻ cũng phải cam đoan ít nhất là hàng thật.

Gần đây, Trương Huệ đi lại nhiều, nhạy bén nhận ra xu hướng thị trường đồ cổ có phần thay đổi.

Hiện tại đã có một số người không còn sẵn lòng đưa ra những món đồ trước đây cho cô tùy ý lựa chọn nữa. Dù có bán đi chăng nữa, giá cũng đã cao hơn trước rất nhiều.

Vì giá gốc thấp, nên dù có tăng gấp đôi, Trương Huệ vẫn cảm thấy rất rẻ.

Nhưng đây không phải là vấn đề rẻ hay không, mà là thị trường sắp bùng nổ rồi.

Họ mới mua ba căn nhà nên tiền bạc trong nhà chẳng còn dư dả là bao.

Trương Huệ về nhà bàn bạc với Giang Minh Ngạn, kiểm đếm lại một hồi số tiền trong nhà. Cô bán đi một ít nhân sâm, thu về một khoản tiền lớn rồi tìm đến mấy người bán đáng tin cậy.

“ Tôi biết hiện tại giá thị trường đã khởi sắc hơn, mọi người không còn muốn bán với giá thấp nữa. Bây giờ mọi người là người bán, tôi là người mua, chúng ta làm ăn sòng phẳng với nhau, mọi người không cần nể tình giao hảo cũ mà ngại ra giá.”

Trương Huệ nói những lời này rất thiện chí, cũng bày tỏ cô thực sự muốn mua. Mấy vị khách quen bàn bạc một chốc, giữa chiều quay lại đều mang theo không ít đồ quý cất kỹ dưới đáy rương.

Những thứ trước đây chỉ có giá vài đồng, chục đồng, giờ đã tăng lên mấy chục, một trăm. Đồ cổ trước kia giá một hai trăm, nay ra giá lên tới năm sáu trăm, ai cảm thấy đồ trong tay mình thực sự có giá trị thì mạnh dạn mở miệng đòi một nghìn đồng.

Trương Huệ vốn là người sành sỏi, đâu dễ bị qua mặt. Cô mua bán đồ cổ đã lâu năm, biết rõ giá thị trường hiện tại.

Giá cả không hợp lý thì cô không thèm liếc mắt, giá cả hợp lý thì cô chọn mua một ít.

Trương Huệ chọn xong rồi đưa tiền. Hai người ra giá quá đáng kia ngượng nghịu cười xòa tạ lỗi: “Cô xem cô kìa, sao lại không trả giá chứ. Nhìn bức tranh này đi, truyền lại từ thời nhà Ngụy nhà Tấn đấy, mặc dù không phải tranh của danh nhân nào nhưng cũng là hàng thật, trước đây cô thích loại đồ này nhất mà.”

Trương Huệ cũng không giận, cười đáp: “Ông vừa ra giá bao nhiêu nhỉ? Tôi quên mất rồi, ông ra giá lại đi.”

“Một trăm hai mươi đồng.”

“ Tôi thấy được.”

Trương Huệ ra ngoài mấy ngày, túi tiền trong nhà lại xẹp lép, nhà kho dưới phòng làm việc cũng có thêm không ít đồ sưu tập.

Riêng về " không gian" của Trương Huệ, chiếc tủ năm ngăn cùng mười ngăn kéo lớn đã đầy chín ngăn, một ngăn còn lại dùng để đựng đồ linh tinh.

Ngày nghỉ cuối tuần, họ đặt hai chậu than trong phòng làm việc. Căn phòng sưởi ấm áp, Trương Huệ nằm trên đệm đọc sách, ba đứa con thì đang chơi trò chơi bên cạnh.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 278