Giang Minh Ngạn ra ngoài một chuyến trở về, cười nói: “Tiền nong đã cạn rồi, em chẳng còn hứng thú đi lại nữa sao?”
Trương Huệ khẽ hừ một tiếng: “Bây giờ nhà mình giữ những thứ này đã đủ làm của hồi môn cho con gái chúng ta, đủ sắm sửa vợ cho con trai chúng ta, và để hai ta sống an nhàn đến già rồi.”
“Không muốn mua thêm nữa?”
Trương Huệ lắc đầu: “Thôi vậy.”
Thủa ban đầu, nàng chỉ có đôi chút hứng thú với đồ cổ, nhưng những năm gần đây đã trở nên mê mẩn chúng một cách lạ thường, chẳng qua cũng vì giá trị tiềm ẩn của chúng mà thôi.
Giang Minh Ngạn ngồi xuống bên cạnh: “Nếu em vẫn muốn mua thêm thì anh còn mấy nghìn đồng đây, em cứ cầm lấy mà mua trước đi.”
Trương Huệ đặt sách xuống, kinh ngạc: “Nhà mình làm gì còn mấy nghìn đồng? Cha mẹ cho sao?”
“Không phải, đơn vị phát.”
Cuối tháng mười hai thống kê sổ sách xong, lãnh đạo cấp trên phân phó tổng kết thành tích của đơn vị mấy năm nay, căn cứ vào tầm quan trọng và số lượng kết quả đạt được mà phát một phần tiền thưởng phụ cấp cho người đứng đầu các đề án, cốt là để cổ vũ mọi người không ngừng cố gắng, tiếp tục chăm chỉ sản xuất phát minh.
Giang Minh Ngạn đạt được rất nhiều thành quả, tiền thưởng cộng lại lên đến mấy nghìn đồng.
“Nếu còn tiền thì chiều nay chúng ta đi mua thêm một ít.” Trương Huệ lập tức ngồi bật dậy.
“Em bảo không mua nữa mà?”
“Nói gì vậy chứ, ai lại chê nhiều tiền?”
Bây giờ đầu tư một trăm đồng, sau này sẽ là vài vạn, vài chục vạn, thậm chí cả triệu đồng, thật sự rất đáng giá.
Giao phó chị dâu Lục coi sóc ba đứa trẻ đang ngủ trưa, ăn cơm xong hai vợ chồng cầm tiền ra ngoài. Đến buổi chiều, họ mang một đống đồ cổ về nhà, tiền trong túi đã hết sạch.
Hai ngày sau, Trương Huệ đưa con đến nhà tổ chơi. Hàm Hàm líu lo kể với bà nội chuyện cha mẹ đi mua rất nhiều tranh.
Chiều tối Phan Lạc Tinh đưa cháu về ngõ Hoa Chi, rút hai nghìn đồng đưa cho Trương Huệ.
“Mấy tháng trước hai vợ chồng các con mới mua ba căn nhà, nghe Hàm Hàm nói các con mua nhiều tranh lắm, mẹ đoán chắc các con cũng hết tiền rồi.”
Trương Huệ cười đáp: “Chúng con vẫn còn tiền ăn mà mẹ.”
“Cầm hai nghìn đồng này tiêu trước đi. Hai đứa đừng lấy tiền này mua đồ cổ, nếu thích thật thì để mẹ cho hẳn một rương.”
“Mẹ đừng cho chúng con, mẹ cứ giữ đi ạ.”
“Sớm muộn gì cũng phải cho các con, cho một ít trước cũng có hề gì.”
Trong những năm tháng bất ổn vừa qua, của hồi môn của Phan Lạc Tinh được cất giữ ở một nơi bí mật bên ngoài thành phố. Bây giờ tình hình đã cải thiện hơn, Phan Lạc Tinh cũng không ngại lấy ra cho người khác biết nữa.
Phan Lạc Tinh quả nhiên giữ lời hứa, trước Tết Tây, Giang Minh Thăng đã đích thân lái xe mang hai chiếc rương lớn tới.
< معلومة >
“Là mẹ cho đấy, không chỉ cho hai đứa mà còn cho cả anh với Tô Đường nữa.” Giang Minh Thăng lấy danh sách ra, đưa cho Trương Huệ: “Hai nhà chúng ta đều có những vật phẩm giá trị như nhau.”
Trương Huệ mở ra xem, những bộ trang sức vàng bạc, hồng ngọc, ngọc bích lấp lánh khiến cô hoa cả mắt. Còn có các loại tranh chữ cổ kính quý giá, hoàn toàn khác xa những món đồ bình dân giá một hai trăm đồng mà Trương Huệ từng mua ngoài chợ. Những bức tranh mà mẹ chồng cô cho đều là bút tích của các danh nhân có thật trong lịch sử.
Giang Minh Thăng cười nói với em trai: “Mẹ bảo đồ còn nhiều lắm, nói chúng ta đừng có mơ mộng viển vông, mẹ muốn giữ những thứ đó cho cháu trai cháu gái làm của hồi môn khi kết hôn.”
Giang Minh Ngạn phá ra cười: “Anh cả, cho dù anh và chị dâu có sinh thêm đứa thứ hai thì nhà em vẫn nhiều hơn nhà anh một mụn.”
Giang Minh Thăng hừ khẽ một tiếng: “Hai đứa thì giỏi rồi đó.”
“Anh cả, theo em thấy, bây giờ vẫn chưa phải lúc những cổ vật này đạt đến giá trị cao nhất. Nếu không thực sự túng thiếu thì tốt nhất đừng động đến chúng. Cứ giữ lại vài chục năm nữa mới thực sự phát huy hết giá trị của nó.”
“Không cần chú mày nói, anh tự biết được.”
Giang Minh Thăng cũng đâu phải kẻ ngốc, tình thế hiện tại vừa mới khởi sắc, mọi thứ cứ để tùy duyên vậy thôi.
Trương Huệ vào nhà trông con, để hai anh em họ có không gian riêng để trò chuyện.
Một lúc sau, Giang Minh Ngạn đi vào.
---