“Anh cả về rồi à?”
“Ừm, anh cả nói cha mẹ bảo năm nay chúng ta sang nhà tổ ăn Tết sớm chút, vào hai mươi tư tháng Chạp, ngay sau Tết ông Táo.”
“Được thôi ạ.”
Hai mươi tư tháng Chạp cuối năm âm lịch đã là tháng Hai dương lịch, rất nhiều người đang ngóng trông thư báo trúng tuyển của mình.
Trương Huệ là người duy nhất trong nhà tham gia kỳ thi đại học, Giang Tùng hỏi Trương Huệ có muốn biết trước kết quả không. Đã là tháng Hai rồi, vài ngày nữa thư báo trúng tuyển sẽ được gửi đi, lúc này những người có mối quan hệ đã có thể nghe ngóng thông tin.
Trương Huệ không hề sốt ruột: “Cha nói chấm thi xong xuôi rồi mà, bây giờ sốt ruột cũng chẳng ích gì. Chúng ta cứ ở nhà đợi thư báo thôi.”
Tô Đường cười nói: “Nhìn Huệ Huệ thế này chắc là làm bài tốt lắm đó nha.”
“Cũng tạm được thôi ạ.”
Chỉ có số ít người như Trương Huệ là có tâm trạng thoải mái, phần lớn mọi người đã sốt ruột đứng ngồi không yên. Ban đầu họ mơ ước được đến thành phố lớn học đại học, nhưng giờ thì chỉ cần thi đỗ, vào trường nào cũng được.
Trong dịp Tết, thư báo trúng tuyển dần dần được gửi đi khắp cả nước. Ngày hai mươi chín tháng Chạp, Trương Huệ nhận được điện thoại từ gia đình ở quê. Anh hai thi tốt nhất, đỗ vào Đại học Phúc Đán.
“Hai anh em Trần Dương và Trần Lập hơi yếu căn bản, có cha con phụ đạo mấy tháng trời mà cũng thi đỗ vào trường trong thành phố rồi đó. Còn vợ của hai đứa nó thì đều không đỗ.”
Trần Lệ Phương nói rất to, Trương Huệ có thể cảm nhận được tinh thần phấn chấn của mẹ mình qua ống nghe điện thoại.
Đúng lúc này, Giang Minh Ngạn đi tới, trên tay anh cầm một chiếc phong bì, dòng chữ "Đại học Bắc Kinh" đặc biệt nổi bật trên đó.
Trương Huệ cười rạng rỡ nói: “Mẹ ơi, con đỗ Đại học Bắc Kinh rồi!”
“Thật sao?”
Trương Huệ nghe thấy tiếng vỗ đùi ở đầu dây bên kia, còn có tiếng cười khoa trương của mẹ cô. Mẹ cô bảo cha cô đến nghe điện thoại.
Trương Cao Nghĩa vội vàng hỏi: “Đỗ rồi à con?”
“Vâng, con vừa nhận được thư báo trúng tuyển ạ.”
“Tốt lắm, tốt lắm! Con với thằng hai nhà mình thật là…” Nói đoạn, ông xúc động đến nghẹn ngào, giọng Trương Cao Nghĩa run run.
“Cha ơi, đây là chuyện tốt mà, lại sắp qua năm mới nữa, cha đừng khóc.”
Còn chưa nghe thấy cha nói gì thêm, mẹ cô đã giật lấy điện thoại: “Huệ Huệ này, con ăn Tết vui vẻ nhé. Chờ qua Tết mẹ đưa thằng hai con đến Thượng Hải nhập học rồi mẹ sẽ ngồi xe lửa lên Bắc Kinh thăm con.”
Trương Huệ kinh ngạc: “Mẹ ơi, mẹ đi xa như vậy sao?”
“Ha ha ha, dù sao mẹ cũng không còn đi làm, có nhiều thời gian rảnh rỗi. Không nhân dịp này mà ra ngoài đây đó thì bao giờ mới đi được hả con?”
Giang Minh Ngạn đứng bên cạnh nghe được một câu, nhỏ giọng nói với vợ: “Mẹ mình có tinh thần thật đấy.”
Trương Huệ cười cười, vẫy gọi các con đến nói chuyện chúc Tết ông bà ngoại.
Cuộc điện thoại này kéo dài rất lâu, Trương Huệ không hề tiếc tiền. Điện thoại này không phải ở nhà cô mà là ở trạm điện thoại công cộng trong khu tập thể gia đình, mặc dù tiện liên lạc nhưng cũng rất tốn kém.
Ông lão trông điện thoại hâm mộ nói: “Nếu nhà tôi có đứa con nào thi đỗ đại học, tôi cũng sẽ sẵn lòng chi tiền để báo tin vui cho người thân họ hàng khắp nơi.”
Năm nay chắc chắn là một năm đầy niềm vui. Cả nhà đều chúc mừng cô thi đỗ đại học. Trong bữa cơm tất niên đêm giao thừa, Hàm Hàm còn bưng ly nước ngọt qua cụng ly với mẹ.
Hàm Hàm vui lắm, từ nay cô bé không còn là người duy nhất trong nhà phải cắp sách đến trường nữa.
Mùng hai Tết, cả nhà đến thăm nhà bác trai Giang Minh Ngạn. Trương Huệ về nhà họ Giang bao nhiêu năm nay, hầu như năm nào cũng đến nhà họ Phan chúc Tết, nhưng phải đến tận năm nay cô mới được chứng kiến nụ cười chân thành hiếm hoi của bác gái.
Ngay cả lúc lì xì cũng không phải bác trai đưa cho hai cái phong bao như thường lệ, mà là bác gái tự tay đến nhét vào tay cô.
Trương Huệ đưa cho chị dâu cả thêm một phong bao lì xì, nói là chúc mừng cô ấy đã đỗ đại học.
Hà Lệ Quyên còn tử tế hỏi cô em chồng: “Huệ Huệ đỗ vào trường đại học tốt như thế, nhà các em có tổ chức tiệc đãi khách mừng công không?
Nếu nhà em không đủ người thì cứ nói, chị rảnh lắm, có thể qua giúp đỡ bất cứ lúc nào.”
---