Phan Lạc Tinh thận trọng cười cười: “Chắc chắn phải làm chứ ạ. Gia đình đang bàn bạc tổ chức vào mùng sáu, cũng xin cảm ơn ý tốt của chị dâu. Nhà Huệ Huệ đã có người giúp đỡ rồi nên không dám phiền chị dâu nữa đâu ạ.”
“Ôi, mùng sáu Tết là ngày lành tháng tốt mà, trùng hợp lại là ngày nghỉ cuối tuần, ai cũng rảnh rỗi cả thôi.”
Phan Lạc Tinh chỉ khách sáo cười một tiếng.
Tô Đường trốn sang một bên cười trộm, ghé tai nói nhỏ với Trương Huệ: “Chắc hôm nay mẹ vui phát điên mất thôi.”
Trương Huệ liếc nhìn bác gái rồi lại nhìn mẹ chồng. Thấy mẹ chồng cố gắng mím môi nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà nở một nụ cười rạng rỡ.
Tô Đường vỗ vai Trương Huệ: “Đợi về nhà kiểu gì mẹ cũng khen em cho xem, em đúng là người khiến mẹ nở mày nở mặt mà.”
Trương Huệ sờ sờ bụng cô chị: “Chị cũng vậy nha, hôm trước bà nội còn bảo nhà họ Giang chúng ta có hai nàng dâu hiền thảo, giờ đây chẳng những đã giải tỏa được nỗi lo không có cháu nối dõi mà còn con đàn cháu đống rồi.”
Tô Đường cười ha ha, quả đúng là như thế.
Hai chị em dâu khen ngợi nhau không ngớt, trong lòng vui như mở hội.
Sau bữa trưa, Phan Lạc Tinh không vội về ngay như những năm trước mà ngồi lại một lúc, đợi đến giữa chiều mới đứng dậy ra về.
Tối nay cả nhà vẫn phải tề tựu ở nhà tổ họ Giang, ngày mai mới về ngõ Hoa Chi bên kia.
Tối về, đúng như lời chị dâu Tô Đường đã nói, Trương Huệ được mẹ chồng khen ngợi không ngớt, bà còn mừng tuổi cho cô mấy bao lì xì đầy đặn.
“Hà Lệ Quyên còn mừng tuổi con, mẹ làm mẹ chồng sao có thể keo kiệt được.”
Trương Huệ thật sự muốn thốt lên rằng mẹ chồng thật hào phóng, kiểm tra sơ sơ độ dày thì ít nhất cũng phải sáu trăm đồng.
Đến đêm về phòng mở ra nhìn kỹ, tổng cộng được tám trăm đồng.
Ngày hôm sau lúc về, ông bà nội cũng dúi cho Trương Huệ một phong bao lì xì to. Trương Huệ nói với Giang Minh Ngạn, năm nay đúng là trúng lộc lớn.
Đến ngày mùng sáu mời khách ăn cơm, Trương Huệ lại nhận thêm một đợt lì xì nữa. Lúc tính toán tổng số tiền cô nhận được dịp Tết này, bao gồm cả của cô và những người thân, tổng cộng lên tới gần ba nghìn đồng.
Trời đất ơi, đây là thời đại mà mức lương trung bình khoảng ba mươi, bốn mươi đồng một tháng đấy, cô nhận tiền mừng năm mới mà lại thu về được nhiều đến thế ư?
Tính cả hai nghìn đồng mẹ chồng cho năm ngoái, Trương Huệ không nhịn được kéo Giang Minh Ngạn đi mua sắm, chi tiêu cho thỏa thích rồi mới về nhà.
Qua Tết cũng là gần đến ngày khai giảng, Trương Huệ phải đến trường học đăng ký.
Hôm nay Giang Minh Ngạn đi làm, không thể đi cùng cô. Hàm Hàm đòi đi nhưng hôm nay tuyết rơi, trời lạnh nên Trương Huệ để cô bé ở nhà rồi đi một mình.
Đến cổng trường đã đông như trảy hội, ai nấy cũng vác theo chăn, túi xách lỉnh kỉnh trên lưng, trong túi còn có tiếng lạch cạch lẻng xẻng va vào nhau, nghe là biết, không phải hộp cơm thì cũng là bát sứ hay chậu nước gì đó…
Trương Huệ hai tay đút túi bước vào cổng trường, so sánh với những học sinh đi đăng ký mà như chuyển nhà, thì cô quả thật nổi bật hơn hẳn.
Đương nhiên ngoài việc không mang theo bất cứ thứ gì bên mình thì ngoại hình của cô cũng đặc biệt thu hút, chiếc áo khoác nhung dê trắng tinh mặc trên người rất bắt mắt.
Trương Huệ nhìn thấy bảng hiệu của khoa văn học liền chạy tới xếp hàng, đến lượt cô, bạn nam phụ trách đăng ký cũng nhìn cô nhiều lần.
Sau khi đối chiếu hồ sơ, xác nhận là đúng thì anh ta nhiệt tình cung cấp thông tin tuyển sinh cho cô, còn hỏi cô có ở lại trường hay không.
Trương Huệ chắc chắn không ở lại trường, ngày nào cô cũng phải về nhà.
“Bạn học, tôi đề nghị bạn nên trọ ở trường. Ngày nào chúng ta cũng học rất nhiều tiết, nếu bạn không ở lại trường thì mỗi ngày đi đi về về sẽ rất mệt mỏi.”
Trương Huệ lắc đầu, cô là phụ nữ đã có gia đình, nhà cửa việc nhà còn bận rộn, thật sự không tiện ở lại trường.
“Cái gì, bạn kết hôn rồi ư?”
“Thế à? Trông không giống sao? Tôi có tận ba đứa con, con gái lớn của tôi đã bắt đầu đi học từ mùa thu năm ngoái rồi đấy.”
Bạn học nam kia có ý thức thẩm định Trương Huệ một lượt, quả nhiên không thể nào tin được.
Đúng là mỗi người một vẻ.
---