Trương Huệ bật cười khúc khích: “Anh cứ yên tâm, chẳng ai cướp được đâu! Làm sao em có thể bỏ mặc anh và ba cục vàng bé nhỏ của chúng ta được chứ?”
Tiểu Hàm Hàm ăn đến mức miệng nhỏ bóng nhẫy, nhoẻn cười hỏi: “Mẹ ơi, con cũng là cục cưng của mẹ hả?”
Trương Huệ dịu giọng: “ Đúng vậy, cục cưng của mẹ có thể tự mình lau miệng được không nào?”
“Có ạ!”
Giang Minh Ngạn đúng là nói lời giữ lời. Cứ buổi chiều nào Trương Huệ có tiết, dù đường sá có xa xôi đến mấy anh cũng đến trường đón cô. Anh xuất hiện đều đặn khiến cả lớp học không khỏi bàn tán xôn xao.
Mấy người xì xào: Nói ra thì cũng đâu phải vợ chồng son mới cưới, con cái lớn tướng cả rồi mà cứ quấn quýt lấy nhau như sam ấy!
Giang Minh Ngạn thì khoái chí lắm. Còn Trương Huệ, cứ đến giờ tan học, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của chồng, cô lại mừng rỡ chạy đến. Hai vợ chồng nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau sải bước, chẳng hề bận tâm tới những lời bàn tán xì xào của người khác.
Dù trên mặt nở nụ cười tươi rói, nhưng trong lòng Trương Huệ lại đang thầm nghĩ: Hay là sau này mình cứ đưa hai đứa bé đến lớp luôn nhỉ? Như vậy vừa không cần Giang Minh Ngạn tới đón, lại vừa để mọi người biết rõ mình đã là mẹ của ba đứa con rồi.
Chậc, vẫn có mấy cô bạn học nữ đưa con tới trường đấy thôi. Thà đưa lũ nhỏ đến lớp còn hơn là ngày nào cũng phải để Giang Minh Ngạn đến đón làm trò cười thế này.
Trương Huệ đã cố gắng hết sức thuyết phục hai cậu con trai, nhưng Giang Sâm và Giang Phong đều lắc đầu lia lịa, dứt khoát bảo: “Ngoài trời lạnh lắm, con không đi đâu!”
Giang Minh Ngạn khoanh tay trước ngực, tựa vào cửa tủm tỉm cười nói: “Em không thích anh đến đón em sao?”
Trương Huệ lườm anh một cái cháy mặt: “Một hai bận thì còn được, chứ ngày nào cũng như thế, người ta bàn ra tán vào, em ngại c.h.ế.t đi được!”
“Anh thấy hay mà!”
Thậm chí, Giang Minh Ngạn còn cảm thấy việc ngày nào cũng đến đón vợ tan học cứ hệt như đang quay về thời yêu đương thuở trẻ vậy.
Trương Huệ cũng cảm nhận được cái cảm giác yêu đương thưở nào, nhưng giờ mình đã trưởng thành rồi, cũng biết ngại ngùng chứ! Còn Giang Minh Ngạn thì cứ vô tư, thỉnh thoảng làm quá lên thật khiến cô phát ngượng.
Chỉ nửa tháng sau khi khai giảng, Trương Huệ đã nổi như cồn trong trường. Không chỉ bởi vẻ ngoài xinh đẹp, mà chủ yếu là vì ngày nào chồng cô cũng đến đón vợ tan học, hai vợ chồng nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau tình tứ bước đi trong sân trường, quả thực vô cùng thu hút ánh nhìn.
À hem, nắm tay cũng là yêu cầu của Giang Minh Ngạn đấy nhé.
Hai người đắm chìm trong cảm giác yêu đương nồng nàn, chẳng bao lâu sau thì Trần Lệ Phương ghé đến.
Đó là buổi sáng hôm Trần Lệ Phương tới, Giang Minh Ngạn còn chưa đi làm, Trương Huệ và Hàm Hàm cũng chưa đến trường.
“Đã tới tiết Mang Chủng rồi mà sao ở đây vẫn lạnh thế không biết! Mẹ đi xe lửa từ miền Nam ấm áp ra đây, vừa xuống đã lạnh thấu xương, ngoài đường toàn tuyết là tuyết.”
Vừa bước vào cửa, Trần Lệ Phương đã cất tiếng phàn nàn.
Hàm Hàm và hai anh em Giang Sâm, Giang Phong liền chạy tới líu lo gọi bà ngoại.
Trần Lệ Phương trong lòng vui như nở hoa: “Gần một năm không gặp, ba đứa cháu ở nhà có khỏe không?”
Giang Sâm và Giang Phong vui vẻ kể lể, Hàm Hàm thì có vẻ... khó diễn tả, bé nói: “Năm ngoái mẹ đưa cháu đi học, ở trường chẳng vui chút nào.” Nhưng rồi bé lại hớn hở khoe: “Năm nay mẹ cháu cũng đi học!”
“Cái con bé này, đúng là tinh ranh!” Trần Lệ Phương yêu dáng vẻ nhỏ nhắn lanh lợi của cháu gái, ôm vai cô bé: “Tốt lắm, tốt lắm, cao hơn năm ngoái một chút rồi đấy.”
Chị dâu Lục, thím Vạn và chú Khải cũng đã quen với Trần Lệ Phương, họ cười tươi lên tiếng chào hỏi bà.
“Chị đã ăn gì chưa ạ? Nếu chưa thì mời chị ngồi xuống ăn một chút, cả nhà đang chuẩn bị dùng bữa đây ạ.”
“Chưa ăn đâu, sáng nay ăn gì thế, cho chị một bát đi.”
“Sáng nay ăn sủi cảo hấp, cháo và trứng gà ạ.” Chị dâu Lục quay người đi vào bếp bưng đồ ăn ra.
Trương Huệ và Giang Minh Ngạn đứng dưới mái hiên gọi mẹ, Giang Minh Ngạn thuận tay nhận lấy hành lý của mẹ vợ.
“Hai đứa làm gì mà giờ này mới ra ngoài thế?”
“Con vừa thay đồ trong phòng ạ.” Trương Huệ đỡ mẹ đi vào.
Dạo này Giang Minh Ngạn hơi có vẻ... "điệu". Cô mặc bộ nào, anh cũng phải tìm một bộ gần giống để hai người trông thật ăn ý. Ngay cả khi không giống quần áo, thì ít nhất cũng phải có chiếc khăn quàng hợp tông. Vừa nãy anh ấy mải tìm khăn quàng trong phòng.
Trần Lệ Phương chỉ thuận miệng hỏi: “Các con phải đi làm đi học, đừng chậm trễ, mau ăn sáng rồi ra ngoài đi.”
---