Hai người nói chuyện cứ như gà với vịt, một người muốn nói, một người không muốn nghe.
“Bạn học Trương Huệ, tôi …”
“Huệ Huệ.”
Trần Bằng vượt qua cô bạn nữ, tiến lên một bước, sốt ruột gọi Trương Huệ.
Đúng lúc này, Giang Minh Ngạn tới.
Hôm nay, Trương Huệ khoác lên mình chiếc áo vải nhung màu trắng kem, quàng thêm chiếc khăn len đen tuyền. Kế bên, Giang Minh Ngạn lại mặc chiếc áo nhung đen, thắt khăn len trắng. Hai vợ chồng ăn vận ton-sur-ton, đứng cạnh nhau, nhìn thôi cũng đủ hiểu tình ý mặn nồng.
Tiểu Hàm Hàm nhún nhảy chạy tới: “Mẹ ơi, con với ba và mấy em chờ mẹ ở cửa lâu lắm rồi!”
Hai thằng nhóc Giang Sâm và Giang Phong, mỗi đứa nắm một vạt áo của ba, ngước nhìn mẹ cười toe toét.
Trương Huệ thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói với Trần Bằng: “Anh nhà và lũ trẻ tới đón, tôi đi trước nhé lớp trưởng.”
Trần Bằng ngớ người hỏi: “Đây… là con của cậu thật sao?”
Trương Huệ thầm nghĩ: Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?
Giang Minh Ngạn thì nhíu mày: Thanh niên bây giờ bạo dạn đến thế à?
Trần Bằng ngượng nghịu cười xòa: “Trông cậu trẻ quá, không giống người có con lớn đến thế.”
À, ra là anh ta tưởng mình là mẹ kế.
Tiểu Hàm Hàm vòng tay ôm eo mẹ nũng nịu, đoạn quay đầu nhìn vị "mọt sách" đeo kính kia, giọng rành rọt: “Cháu là con ruột của mẹ cháu! Vả lại, năm nay mẹ cháu mới hai mươi bảy tuổi thôi!”
Trương Huệ véo nhẹ má con gái cưng: “Đừng có mà tự ý ‘nâng tuổi’ cho mẹ thế chứ!”
“Hi hi, chúng ta toàn tính tuổi mụ mà mẹ!”
“Mẹ ơi, con đói bụng quá!” Giang Phong xoa xoa cái bụng lép kẹp.
Trương Huệ cười dịu dàng: “Thôi được rồi, chúng ta đi ăn gì lót dạ trước đã!”
Trần Bằng bị bỏ lại trơ trọi một mình.
Con đường bên ngoài vẫn còn trơn trượt. Trương Huệ dắt tay con gái Tiểu Hàm Hàm đi trước, Giang Minh Ngạn thì mỗi tay ôm một thằng nhóc, đi cách một bước chân phía sau.
“Khi nào thì mình mới sắm được chiếc ô tô đây nhỉ? Nhà mình có tới năm miệng ăn, đi hai chiếc xe đạp thì làm sao đủ? Nhất định phải mua một chiếc xe hơi mới được!” Trương Huệ không nén được tiếng thở dài.
Giang Minh Ngạn đáp: “Chắc phải đợi thêm vài năm nữa em ạ.” Anh vừa nhận được tin tức nội bộ, nói rằng sau này không chỉ các hãng xe nội địa được phép sản xuất mà còn cả xe liên doanh cũng sẽ được phê duyệt. Chắc chắn không bao lâu nữa, đường phố sẽ tấp nập xe cộ hơn rất nhiều.
Thế nhưng nghe đám bạn trong Nam bảo, chính sách sau khi mở cửa và khôi phục kỳ thi đại học được nới lỏng khá nhiều, chỉ trong một hai tháng gần đây đã có nhiều kiều bào từ nước ngoài về đây xây dựng nhà máy, thậm chí còn có người mang xe về bằng đường thủy nữa.
Cả một nhà năm miệng ăn tề tựu như thế, mấy người bạn học chưa kịp về vẫn còn nán lại trong lớp hóng chuyện, nhìn Trần Bằng thì không khỏi bật cười rúc rích.
Một cậu bạn cùng ký túc xá vỗ vai Trần Bằng trêu chọc: “Cậu thua là phải rồi, chồng của Trương Huệ nhìn rất xứng với cô ấy, xét về phong thái lẫn ăn mặc đều không phải hạng xoàng đâu.”
Trần Bằng cười gượng gạo gật đầu, bụng thầm nghĩ may mà mình chưa kịp đưa thư tỏ tình, cũng chưa trót nói ra lời nào. Dù gì bản thân cũng thuộc loại "mặt dày" một chút, hoàn toàn có thể xem như chuyện này chưa hề xảy ra.
Mấy cô bạn học nữ thì khác, vừa cười vừa trêu chọc: “Trương Huệ đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rằng cô ấy đã lập gia đình, có con cái rồi, thế mà vẫn có người không chịu tin, cứ cho mình là tài giỏi. Giờ thấy chồng con người ta sờ sờ ra đấy rồi, đã sáng mắt ra chưa?”
Lại có người hừ một tiếng khẩy: “Ha, mới đỗ đại học là quên béng mình là ai, Trương Huệ khinh ra mặt rồi đấy!”
Trương Huệ quả thực có chút khinh thường thật đấy, nhưng điều ấy chẳng mảy may ảnh hưởng tới thể diện của Giang Minh Ngạn.
Buổi trưa, cả nhà kéo nhau đi ăn vịt quay. Trương Huệ dặn Giang Minh Ngạn lấy chiếc khăn tay trong túi ra, nhưng anh chẳng hề đáp lại lời cô, chỉ lẳng lặng tự tay rút khăn ra, nhúng vào cốc nước nóng rồi lau sạch tay cho ba đứa trẻ.
Chẳng cần Trương Huệ phải nhắc nhở, anh đã tự tay làm hết. Nhưng cô biết, anh đang giận dỗi đây mà. Trương Huệ bất lực nói khẽ: “Anh trách em à?”
Giang Minh Ngạn vẫn im lặng, cô lại nhẹ giọng: “Anh trách em thì được gì chứ? Người ta quý mến em, em cũng đâu thể làm gì được?”
Trương Huệ chống tay đỡ cằm, nghiêng đầu nhìn anh, cố tình trêu: “Vậy anh cứ tự mình giận dỗi đi nhé?”
Giang Minh Ngạn liếc nhìn cô một cái, đoạn dứt khoát nói: “Sau này em có tiết buổi chiều thì cứ chờ trong lớp. Tan học anh sẽ đến đón em.”
Trương Huệ lắc đầu: “Không cần đâu, phí thời gian của anh lắm.”
“Sợ gì phí thời gian? Anh mà không lộ diện thường xuyên, nhỡ có kẻ nào cướp mất vợ mình thì sao biết được?”
---