Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 287

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Thời thế vẫn là ' người đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng'. Vì chuyện thi đại học mà biết bao gia đình tan vỡ, cảnh chồng bỏ vợ, cha bỏ con diễn ra nhan nhản, chẳng có gì là lạ.

“Mẹ dặn con này, con phải sống thật tâm thật ý với Tiểu Giang. Đừng thấy mình đỗ đại học rồi mà tự phụ, con là sinh viên thì Tiểu Giang cũng là sinh viên. Ngày trước khi hai đứa về một nhà, nó chẳng chê con thua kém gì, giờ con cũng đừng có ý đổi lòng.”

“Mẹ, con là con gái mẹ, con gái ruột đấy, mẹ còn không hiểu rõ con sao.”

“Mẹ chỉ nhắc con một lời, cứ thế mà ngoan ngoãn sống cho tốt. Người đàn ông tử tế như Tiểu Giang bây giờ kiếm đâu ra nữa chứ.”

Giang Minh Ngạn bế con trai đi ngang qua hiên phòng, đoạn đặt thằng bé lên giường.

“Cha, thế nào là người đàn ông tốt ạ?” Thằng bé Giang Sâm tò mò hỏi.

Giang Minh Ngạn bật cười khẽ: “Thằng nhóc con cứ ăn cho ngon, ngủ cho say, khỏe mạnh mà lớn lên là được rồi, bớt hỏi han chuyện người lớn đi.”

“Vâng ạ.”

Dù Trần Lệ Phương chỉ ghé chơi một chuyến, bà nhất định cũng phải qua nhà tổ họ Giang một bận cho phải phép. Bà đến cũng thật khéo, vừa đặt chân ngồi xuống, chưa kịp uống hết chén trà nóng thì Tô Đường đã vỡ nước ối.

Cả nhà vội vàng, cuống quýt đưa người đến bệnh viện.

Dự kiến sinh tận tháng tư, mà giờ mới cuối tháng ba đã vỡ ối rồi ư?

Ca sinh đầu lòng diễn ra suôn sẻ. Bác sĩ khoa phụ sản trấn an rằng cả mẹ lẫn con đều khỏe mạnh, chẳng cần lo lắng gì.

“Cảm ơn trời đất, làm tôi sợ muốn chết, cứ tưởng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Phan Lạc Tinh vỗ vỗ ngực, vẫn còn chưa hết bàng hoàng.

“Chị thông gia đừng hoảng hốt, bác sĩ cũng nói không sao rồi. Chúng ta đến vội quá, chị ở đây trông chừng, tôi về hầm một nồi canh gà mang tới.”

“Sao có thể để chị đi được.” Phan Lạc Tinh gọi con trai cả tới: “Mẹ ở đây trông chừng Tô Đường, con mau mau về lấy canh gà đi. Dì Sở nhanh tay lẹ chân, giờ này chắc đã hầm xong nồi canh nóng hổi rồi.”

“Con về ngay đây.” Giang Minh Thăng cười híp mắt.

Con đầu lòng đã là con trai, thế nên hai vợ chồng đều thầm mong lần này sẽ sinh được cô con gái. Ai ngờ, ước nguyện ấy lại trở thành hiện thực.

Hàm Hàm nghe nói bác gái sinh được em gái thì mừng quýnh cả lên. Con bé lục tung tủ quần áo, tìm lại tất cả những bộ đồ mình từng mặc khi còn nhỏ, giục giã mẹ: “Mẹ ơi, mang cho Thược Thược đi!”

Con gái của Giang Minh Thăng và Tô Đường tên là Giang Thược Thược.

Trương Huệ cất quần áo đi: “Không vội, đợi mai Thược Thược về nhà rồi con đưa cho em sau.”

“Con muốn đến bệnh viện gặp Thược Thược.” Hàm Hàm kéo tay mẹ nũng nịu.

“Không được đâu con, bác gái con vừa sinh Thược Thược xong mệt lắm, con đừng có đến làm phiền. Chờ mai con tan học rồi, chúng ta sẽ về nhà tổ sau.”

Đúng, ngày mai là thứ hai, người đi học phải đi học, người đi làm cũng phải đi làm.

Trần Lệ Phương trở về đến nhà, trông thấy cháu ngoại đang lục lọi tủ quần áo cũ thì nói: “Nhà anh cả và chị dâu con cũng chẳng thiếu thốn cơm ăn áo mặc gì, con mang quần áo cũ qua, nhỡ đâu họ lại không vui.”

“Không đâu mẹ, anh cả và chị dâu không phải hạng người như thế. Vả lại, quần áo Hàm Hàm mặc hồi nhỏ đều là đồ tốt cả. Ví như chiếc áo len dày dặn này, dẫu chị dâu có dư dả tiền bạc thì cũng phải nhờ người sửa từ đồ người lớn sang đồ trẻ em. Chi bằng Hàm Hàm cứ đưa sang, Thược Thược có thể mặc vừa ngay tắp lự.”

Hai chị em dâu đều là người rộng rãi, mấy năm nay chưa từng to tiếng hay bất hòa với nhau câu nào, sống với nhau thân thiết như chị em ruột, chẳng mấy khi để ý đến mấy chuyện lặt vặt này.

Vào chiều tối ngày hôm sau, vợ chồng Minh Ngạn dắt ba đứa trẻ về nhà tổ thăm Tô Đường, lúc này đã được đưa về nhà tĩnh dưỡng.

Hôm nay tinh thần Tô Đường đã tốt hơn nhiều. Hàm Hàm vừa chạy ào vào đã líu lo chào bác gái: “Bác gái ơi, con mang rất nhiều quần áo cho Thược Thược đây ạ!”

Tô Đường cười nói: “Vậy thì tốt quá.”

Tô Đường quay sang nói với Trương Huệ: “Hồi mang thai, ai cũng bảo bụng chị nhọn thế này thì nhất định là con trai. Bọn chị đã tính lấy quần áo Tiểu Ngư Nhi mặc hồi nhỏ cho Thược Thược luôn, khỏi cần phải sắm sửa gì thêm nữa.”

Trương Huệ ngồi xuống mép giường: “Để Thược Thược mặc lại quần áo Hàm Hàm từng mặc cũng tiện mà. Hồi trước, rất nhiều bộ là do chị và mẹ tìm thợ may riêng đấy.”

Tô Đường cười nói: “ Đúng là như thế.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 287