Hàm Hàm ghé hẳn vào bên mép giường nhìn em gái, bàn tay nhỏ xíu cẩn thận vuốt ve mái tóc tơ của em: “Bác gái ơi, sau này con có thể tự tay tết tóc cho em gái không ạ?”
“Chắc chắn rồi.”
Ngày thường Tô Đường đã bận rộn công việc bộn bề, từ khi sinh Tiểu Ngư Nhi lại càng thêm tất bật. Mấy năm trước, cô ấy đã đành lòng cắt đi mái tóc dài của mình. Giờ đây, cô ấy tự thấy mình cần phải rèn luyện kỹ năng tết tóc lại từ đầu.
“Bác gái cứ dùng tóc của con luyện tập, tóc con đẹp lắm.”
Hàm Hàm y như mẹ, sở hữu một mái tóc dài đen mượt mà óng ả.
“Ôi, nếu mai mốt tóc Thược Thược cũng đẹp như tóc của Hàm Hàm thì tốt.”
“Trẻ con lớn lên chút là đẹp.”
Trong nhà có thêm một thành viên nhí, ông bà Giang Trường An và Văn Diễm Thu mừng ra mặt. Mà hễ vui vẻ thì ắt sẽ phát lì xì. Hàm Hàm vốn dĩ miệng đã ngọt, lại được thêm một bao lì xì đỏ chót từ cụ ông cụ bà, không thèm đưa cho mẹ mà cất kỹ vào trong túi của mình.
“Con phải giữ tiền lại, để dành nghỉ hè ra ngoài chơi bời rồi tiêu.”
“Con còn biết tính toán tiền bạc nữa ư?”
Hàm Hàm khinh khỉnh nhìn mẹ: “Mẹ nhìn xem, con đã biết cộng trừ trong phạm vi một trăm rồi nhé!”
Mặc dù Hàm Hàm không muốn đến trường nhưng thành tích vẫn rất tốt.
Giang Minh Ngạn bật cười nói: “Từ nay về sau con cứ tự giữ tiền. Nhưng nhớ phải ghi chép sổ sách rõ ràng, không được tiêu xài hoang phí.”
“Được cha, con biết rồi.”
Còn về phần hai cậu nhóc Giang Sâm và Giang Phong, thì cả hai vẫn còn mù chữ, chẳng biết viết cũng chẳng biết đếm, thế nên tất cả lì xì đều bị tịch thu sạch.
Từ khi trong nhà có thêm em gái, Hàm Hàm càng chăm chỉ chạy về nhà tổ hơn. Cuối tuần, con bé không chịu ở nhà chơi mà còn đòi dẫn cả hai đứa em trai về nhà tổ nữa.
Cuối tuần, Trương Huệ thường ngủ nướng, nên chỉ có Giang Minh Ngạn dắt hai đứa nhỏ sang chơi.
Tiểu Ngư Nhi lớn hơn hai anh em Giang Sâm và Giang Phong hai tháng. Tiểu Ngư Nhi tính tình hiền lành, có thể chơi đùa cùng hai đứa em họ. Có đôi lúc Giang Sâm hống hách giành lấy đồ chơi của cậu bé, nhưng cậu bé cũng chẳng giận hờn gì, thậm chí còn chủ động đưa cho em.
“Em trai, em cứ chơi đi.”
Giang Minh Ngạn trông thấy, liền nghiêm mặt nói: “Giang Sâm.”
Giang Sâm ngoan ngoãn trả lại món đồ chơi đã giành lấy.
Tiểu Ngư Nhi lại đặt đồ chơi vào tay em trai mình: “Em chơi đi.”
Giang Minh Thăng đang bế con gái đi dạo một bên, khẽ cười nói: “Sâm Sâm à, Tiểu Ngư Nhi đã cho thì con cứ giữ lấy mà chơi đi.”
Giang Sâm liếc nhìn cha mình, Giang Minh Ngạn bèn vẫy tay: “Vậy con cứ chơi đi.”
Giang Tùng và Phan Lạc Tinh ngồi uống trà ở một góc. Giang Tùng nói: “Tiểu Ngư Nhi nhà mình từ bé đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn rồi. Sau này lớn lên, Giang Sâm phải biết chăm sóc anh trai Tiểu Ngư Nhi nhiều hơn đó nha.”
Giang Sâm nghiêm túc gật đầu, cất tiếng dạ vâng.
“ Tôi thấy thế hệ sau của chúng ta, vẫn là phải nhìn vào hai anh em Giang Sâm và Giang Phong.”
Thật đúng là ba tuổi nhìn thấy tương lai. Nếu nói thế hệ sau nhà họ Giang có thể làm nên công to việc lớn gì, thì hai anh em Giang Sâm và Giang Phong là có khả năng nhất.
Con mình thì mình biết, Giang Minh Thăng cảm thấy sau này thằng con trai ngốc nhà mình lớn lên có thể trông coi gia nghiệp, sống thật tốt là được rồi.
Giang Trường An cười nói: “Tính cách của Tiểu Ngư Nhi cũng đâu có gì là xấu. Người trung hậu là người có phúc phần mà.”
Giang Minh Thăng gật gật đầu, tính cách của Tiểu Ngư Nhi ôn hòa hiền lành, nhưng lại không hề ngốc nghếch, học hành rất thông minh. Nếu sau này vào được một đơn vị tốt, tương lai của cậu bé cũng sẽ không tệ.
“Minh Ngạn, ngày kia mẹ vợ con đi phải không?”
“Vâng, đã mua vé xe lửa rồi ạ. Mẹ vợ nói ra ngoài lâu quá nên phải về thôi.”
“Mai con tan sở mời mẹ vợ đến nhà ăn một bữa cơm nhé.”
“Vâng ạ.”
Bọn trẻ trong nhà đều có thói quen ngủ trưa. Ăn trưa xong, Giang Minh Ngạn liền đưa các con về nhà.
Ở nhà, Trương Huệ cùng mẹ vừa ăn trưa xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trần Lệ Phương lấy ra ba bộ quần áo mỏng: “Nhân lúc trước khi ngủ các cháu thử xem có vừa không.”
Dạo này ngày nào trời cũng nắng ráo, tuyết cũng đã có dấu hiệu tan chảy. Trước khi đi, Trần Lệ Phương đã may sẵn mấy bộ quần áo mỏng mặc mùa xuân cho ba đứa cháu.
Hàm Hàm chui trong chăn thay quần áo xong, đứng dậy: “Bà ngoại ơi, hơi dài ạ.”
“Để bà xem nào.”
Trần Lệ Phương kéo kéo tay áo: “Cũng được, bà may hơi dài một chút, khoảng hai ba tháng nữa mặc là vừa y.”
“Dạ.”
---