Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 290

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hàm Hàm thất vọng bĩu môi: “Chừng nào Thược Thược mới có mái tóc dài để con tết b.í.m đây ạ?”

“Con phải đợi thêm.”

“Vậy sau khi nghỉ hè ở nhà bà ngoại về thì sao ạ?”

“Cha cũng không biết.”

Hàm Hàm chạy vội đi tìm mẹ: “Mẹ ơi, khi nào chúng ta về từ nhà bà ngoại, tóc của Thược Thược đã đủ dài để tết b.í.m được chưa ạ?”

“Tết b.í.m thì hơi khó, nhưng có thể buộc những lọn nhỏ xinh.”

“Vậy cũng được rồi.”

Lâm Tây cười hỏi: “Nghỉ hè cô về nhà mẹ đẻ à?”

“Phải rồi, vào dịp nghỉ hè, bọn trẻ thường thích được ra ngoài vui chơi nên vợ chồng tôi định đưa chúng đi thẳng về phương Nam đến Thượng Hải, sau đó lại từ Thượng Hải ghé nhà mẹ tôi rồi mới quay về Bắc Kinh.”

Lâm Tây cảm thán: “Trẻ con lúc nhỏ đáng yêu là thế, nhưng sau khi lớn khôn, đủ lông đủ cánh rồi lại muốn bay đi khắp nơi.”

Lâm Tây có hai đứa con trai, đều trạc mười lăm, mười sáu tuổi. Sau khi hai vợ chồng cô ấy đến Bắc Kinh thì cũng là lúc hai anh em sang Anh du học.

Sân nhà họ Hà có kiểu bài trí tương tự nhà Trương Huệ, trong nhà cũng thuê người giúp việc. Nghe Lâm Tây kể là người giúp việc từ Hồng Kông sang, nên hôm nay bọn họ còn có thể nếm thử các món ăn mang hương vị Hồng Kông nữa.

Khi ngồi xuống trò chuyện, Trương Huệ mới hay Hà Khang Hoa là một nhà đầu tư kinh doanh. Anh ấy đang có ý định mua đất xây nhà, và đang liên hệ với những người quen trong khu vực này. Bản thân Lâm Tây cũng không phải người xuất thân tầm thường, gia đình bên ngoại cô ấy có tiếng tăm trong giới làm ăn, sở hữu cả phòng đấu giá, lại còn đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh nữa.

“Tuần trước lần đầu gặp hai vợ chồng cô, tôi đã nghĩ thầm quả là một cặp đôi xứng đôi vừa lứa, nếu đi đóng phim chắc chắn sẽ vang danh ngay.”

Hàm Hàm nghiêng đầu hỏi: “Dì Lâm, có giống những người trong địa đạo chiến không ạ?”

Lâm Tây bật cười khanh khách: “Cũng gần giống, nhưng mà vẫn có chút khác biệt.”

Trương Huệ không mấy hứng thú với phim ảnh, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến phòng đấu giá của gia đình bên ngoại Lâm Tây. Bởi lúc này hai người còn chưa thực sự thân thiết, cô chỉ tiện miệng hỏi bâng quơ vài câu.

Dù nhà họ Hà đến từ Hồng Kông, nhưng cả nhà đều không chuộng cà phê mà lại rất mê trà. Hà Khang Hoa đặc biệt ưng ý với trà mà Trương Huệ mang đến, vừa nhấp một ngụm đã vội hỏi ngay đây là loại trà gì.

“Cam lộ núi Mạnh Đỉnh.”

Hà Khang Hoa chưa từng biết đến loại trà này, Trương Huệ liền tỉ mỉ giới thiệu với anh. Hà Khang Hoa ngỏ ý: “ Tôi có thể mua một ít không? Không cần loại hảo hạng nhất đâu, loại cô tặng hôm nay là được rồi, tôi muốn mua để biếu khách hàng.”

“Không sao đâu. Tôi cũng có thể nhờ người nhà chuẩn bị cho anh một gói trà riêng biệt, dùng hộp gỗ tinh xảo để đựng, thiết kế tuy giản dị nhưng rất đẹp mắt.”

Giang Minh Ngạn nói thêm vào: “Vợ tôi là đệ tử chân truyền duy nhất của vị nghệ nhân làm trà này đấy.”

Hà Khang Hoa lập tức nhìn Trương Huệ với ánh mắt đầy thán phục: “Thật không ngờ cô Trương lại có tài năng thâm sâu như vậy!”

“Anh khách sáo quá.”

Lâm Tây nói: “Cô cũng đừng khách sáo quá làm gì. Tôi và chồng tôi lớn hơn hai vợ chồng cô cả chục tuổi đấy. Nếu hai người không chê, cứ gọi chồng tôi là anh Hà, còn tôi là chị Lâm cho thân mật nhé.”

Lâm Tây là một người rất hoạt bát, có cô ấy ở bên, không khí lúc nào cũng rộn ràng, chẳng bao giờ có khoảnh khắc im ắng cả.

Lâm Tây hỏi Trương Huệ về những hộ gia đình khác sống trong ngõ Hoa Chi. Trương Huệ giới thiệu cho cô ấy biết, ngoài hai gia đình họ ra, còn có bốn hộ khác cũng đang ở trong ngõ.

Ngõ Hoa Chi không nhỏ, tổng cộng chỉ có sáu gia đình.

“Không phải chứ? Ngõ Hoa Chi có đến mười ba sân lớn cơ mà, đâu phải sân nào cũng có người ở hết đâu.”

Ví dụ như gia đình cô ấy đang ở một sân, phải cách đến ba sân nữa mới tới nhà Trương Huệ.

“ Tôi đoán những sân khác chắc cũng đã có người mua rồi, chỉ là tạm thời chưa dọn đến ở mà thôi.”

“Thì ra là vậy.”

Dùng bữa trưa xong, họ nán lại trò chuyện thêm một hồi. Thấy đã đến giờ bọn trẻ ngủ trưa, hai vợ chồng liền đưa con về nhà.

Hà Khang Hoa và Lâm Tây tiễn họ ra tận cổng, đứng nhìn theo bóng họ khuất dần ở cuối ngõ.

“Gia đình này quả không hề tầm thường chút nào.”

Hà Khang Hoa gật gù đồng tình: “ Đúng vậy, rõ ràng không phải gia đình thông thường.”

Nào ngờ, khi Giang Minh Ngạn và Trương Huệ về đến nhà, họ cũng có chung nhận định tương tự.

Sau lần gặp gỡ này, cả hai gia đình đều cảm thấy có thể thường xuyên thăm hỏi, giao du hơn nữa trong tương lai.

Lâm Tây là người thích náo nhiệt, còn Trương Huệ thì lại ưa ở nhà, chẳng mấy khi thích ra ngoài. Bởi vậy, Lâm Tây thường xuyên mang đồ ăn vặt sang thăm Trương Huệ. Trương Huệ cũng không thể cứ nhận quà mãi mà không đáp lễ, nên cũng đành qua lại thăm hỏi vài lượt.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 290