Lâm Tây vừa mới đến Bắc Kinh, còn chưa thạo đường đi nước bước. Trương Huệ vốn đã quen thuộc nơi đây, nên thường dẫn Lâm Tây ra ngoài đi dạo. Vì Lâm Tây là người sành ăn, những chuyến đi dạo của họ chủ yếu là để lùng sục các món ăn ngon.
Khi Trương Huệ đến trường, Lâm Tây rảnh rỗi nên cũng thường đi theo. Cô ấy nói, không khí học tập ở đại học Bắc Kinh khác hẳn với những gì cô từng thấy ở Hồng Kông.
Cụ thể là khác ở điểm nào thì cô ấy cũng không nói rõ, có lẽ là do ý chí học tập của sinh viên ở đây có phần khác biệt chăng.
Ngoài dự đoán của Lâm Tây, sinh viên ở đây rất khao khát học tập.
Đồng thời, Lâm Tây cảm thấy rằng, với tinh thần hiếu học như vậy, khi những thế hệ sinh viên này bước chân vào đời, đất nước Trung Quốc nhất định sẽ ngày một hưng thịnh hơn.
Sau khi vào hè, phong cảnh trong khu tứ hợp viện nhìn rất hữu tình, cây cối xanh tươi um tùm, muôn hoa đua nở, tỏa hương thơm ngát.
Nhà Lâm Tây là một căn tứ hợp viện đúng chuẩn, nhưng sân nhà cô ấy lại khá trống vắng, chỉ lèo tèo vài chậu hoa. Biết Lâm Tây thích vườn hoa, nên sau khi vào hè, Trương Huệ thường xuyên mời cô ấy sang nhà chơi.
Dù kinh nghiệm sống tuy khác biệt, nhưng hai người lại có vô vàn chủ đề để trò chuyện. Lâm Tây không ít lần tấm tắc khen, quả thật là quá hối tiếc vì hai người họ gặp nhau quá muộn.
Lâm Tây từ tốn thưởng thức một chiếc bánh quy giòn, đoạn nhấp một ngụm trà: “Nghỉ hè mà gia đình cô em đi chơi xa hết, để mình chị ở lại Bắc Kinh một mình thì chắc sẽ buồn chán lắm đây.”
“Thôi đi chị, chẳng lẽ chị không phải đi giao thiệp với anh Hà Khang Hoa nhà mình sao?”
Chị Lâm Tây cười cười: “Mọi chuyện tiến hành suôn sẻ lắm, người ta rất hoan nghênh các khoản đầu tư, chẳng cần phải giao thiệp làm gì.”
“Vậy thì chị đúng là quá nhàn rỗi rồi.”
“Rõ ràng.” Lâm Tây cười hỏi: “Nghỉ hè nhà em có định ra ngoài chơi đâu không? Hay là cho chị theo cùng, chị chỉ mới biết Thượng Hải với Bắc Kinh thôi, chưa từng đặt chân đến những nơi khác.”
“Em phải mang theo mấy đứa nhỏ, đi đường chậm lắm, sợ sẽ làm mất thời gian của chị.”
Lâm Tây khoát tay: “Đi chơi đâu phải là việc gấp gáp, chị em mình ngại gì mà phải sợ tốn thời gian.”
Chị Lâm Tây đã bàn bạc với chồng từ trước, anh ấy suốt ngày bận rộn công việc bên ngoài, một mình cô ở nhà cũng buồn tẻ, chi bằng cứ nhân dịp này ra ngoài du ngoạn cho khuây khỏa.
Thấy chị Lâm Tây không chỉ nói cho vui mà còn thực sự muốn đi, Trương Huệ vui vẻ đồng ý: “Được thôi chị, vậy đến lúc ấy chị phải giúp em trông nom mấy đứa nhỏ đấy nhé.”
“Ha ha ha, không thành vấn đề gì cả, ba tiểu bảo bối nhà em, đứa nào chị cũng quý mến hết.”
Hai nhà đã thân quen, nói chuyện cũng thân mật hơn: “Thế Hàm Hàm đưa Sâm Sâm với Phong Phong sang chơi nhà nội rồi sao em?”
“Ừm, Hàm Hàm cưng cô em gái út lắm, hầu như cuối tuần nào cũng đòi sang nhà nội để gặp Thược Thược bằng được.”
“Có phải là nó bận lòng xem tóc Thược Thược đã dài ra chưa không?”
Trương Huệ bất lực cười nói: “Chị cũng biết thừa tính nó mà.”
Lâm Tây cười ha ha, cô bé thật quá đỗi đáng yêu.
Hôm nay ba chị em Hàm Hàm không ở lại nhà nội dùng cơm trưa, mà đã về nhà. Thím Vạn đi cùng, trên tay còn cẩn thận cầm một chiếc hộp gỗ được chạm khắc hoa văn tinh xảo.
Thím Vạn vừa lau vội vã những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán vừa nói: “Bà nội Hàm Hàm gửi cho đấy, cô chủ mau cất vào đi kẻo hỏng.”
Hàm Hàm chạy tới: “Đừng mẹ, con muốn chơi.”
“Cái gì thế?” Trương Huệ mở hộp ra.
Hàm Hàm khoe với vẻ mặt tự hào: “Đây là bảo bối bà nội cho con đấy mẹ! Con với Thược Thược đều có phần, chỉ có hai em trai là không có thôi!”
Bảo bối gì cơ? Lâm Tây đi tới nhìn, đó là một bộ trang sức vương miện lấp lánh nạm đá quý đủ màu, đi kèm cả hoa tai, dây chuyền và vòng tay. Chị Lâm Tây kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Chỉ nhìn kích cỡ bộ trang sức thôi là biết dành cho mấy cô bé tuổi nhỏ đeo, nhưng từng chi tiết lại được chế tác cực kỳ tinh xảo và công phu.
“Trời đất ơi, quả là kỹ thuật khảm nạm tài tình hiếm thấy!”
Vì là trang sức dành cho trẻ nhỏ, nên những viên đá quý trên chiếc vương miện tuy rất bé, nhưng điều đáng kinh ngạc lại không phải giá trị của chúng mà chính là tay nghề chế tác điêu luyện.
Lâm Tây cầm lên, cẩn thận xem xét: “Trời ơi, từ nhỏ đến giờ chị đã được thấy và sở hữu không ít châu báu quý giá, nhưng quả tình chưa bao giờ thấy một tay nghề nào tài tình đến thế, thực sự quá ư tinh xảo và cầu kỳ!”
Lâm Tây chưa từng thấy, nhưng người xuất thân bình thường như Trương Huệ, khụ khụ, thì đã được thấy rồi. Trong kho đồ ngay dưới phòng làm việc của chồng cô, còn có biết bao nhiêu là món trang sức đẹp đẽ tương tự, đều là quà mà mẹ chồng cô đã ưu ái ban tặng cho cô dâu mới.
“Mẹ chải tóc cho con, con muốn đội cái này.”
“Con không có bộ đồ nào hợp với những món trang sức cổ xưa thế này cả. Hay là con chịu khó đợi một dạo ngắn, mẹ con mình sẽ mời thợ may riêng để làm cho con một bộ Hán phục thật đẹp nhé.”
---