“Hán phục gì ạ?”
“Quần áo cổ trang.” Trương Huệ sờ sờ mái tóc của con gái: “Chờ làm xong con sẽ biết thôi.”
Sâm Sâm và Phong Phong thấy vậy cũng chạy tới, líu lo: “Bọn con cũng muốn được may quần áo cổ trang ạ!”
“Được rồi, các con đều có phần cả.”
Trương Huệ tò mò hỏi con gái: “Sao bà nội lại tặng con bộ trang sức quý giá như thế vậy con?”
Hàm Hàm chớp chớp đôi mắt tròn xoe, giải thích: “Con muốn buộc mấy lọn tóc nhỏ xinh cho Thược Thược, nhưng bà nội bảo tóc Thược Thược còn ít quá, da đầu lại non nớt, buộc lọn nhỏ sẽ làm Thược Thược bị đau. Bà nội nói bà có vương miện rồi, không cần buộc tóc cũng đội lên được, mà đội vào thì vẫn xinh đẹp như thế!”
Giang Phong cũng chen vào, kể tiếp: “Thế là sau đó bà nội vào trong nhà, lấy chiếc vương miện kia ra đội cho Thược Thược đấy mẹ.”
“Cái bà nội cho Thược Thược nhỏ hơn của con.” Hàm Hàm cười khúc khích.
Hàm Hàm vô cùng thích chiếc vương miện làm từ những viên đá quý nhiều màu sắc: “Mẹ ơi, khi nào thì mẹ đưa con đi đặt may quần áo cổ trang ạ?”
“Chiều tối nay đi.”
“Vậy khi nào mới làm xong ạ?”
“Cái này thì mẹ không biết được.”
Lâm Tây cảm thấy rất hứng thú: “Khi nào đi nhớ gọi chị nhé.”
“Không thành vấn đề.”
Trương Huệ biết đến thợ may Đào là do chị dâu giới thiệu. Bắt đầu từ năm nay, một số hộ kinh doanh nhỏ đã hoạt động trở lại, thợ may Đào cũng gọi thêm một người tới giúp đỡ. Mùa xuân vừa rồi, khi Trương Huệ đi may quần áo, cô có nghe ông ấy nói, người thợ mới tới kia từng là một thợ thêu rất nổi tiếng trong nghề.
Trương Huệ rất thích tay nghề của thợ may Đào, định mượn cơ hội này làm cho cả nhà mỗi người một bộ.
Buổi chiều cả nhà Trương Huệ cùng qua, thợ may Đào, người vốn có quan hệ khá thân thiết với Trương Huệ, cười tủm tỉm nói: “A, cô chủ đưa cả mấy đứa nhỏ đi cùng đấy ư?”
Trương Huệ gật đầu: “Cháu muốn đặt làm cho mỗi đứa một bộ quần áo cổ trang.”
“Kiểu thời Dân quốc hay là triều Thanh?”
“Thời nhà Minh ạ.”
“Thời nhà Minh à.” Thợ may Đào trầm ngâm nói: “Vậy thì tôi phải xem lại mấy cuốn sách mà tổ tiên để lại mới được.”
Xưa kia, dòng họ nhà ông Đào từng mở một tiệm thêu rất nổi tiếng, sau này dù có sa sút nhưng những vật dụng và bí kíp mà tổ tiên để lại thì vẫn còn nguyên vẹn.
Chữ trong những cuốn sách cũ đều là chữ Hán phồn thể viết dọc, để quá lâu nên một số nét chữ đã bị phai mờ đôi chút, nhưng những hình ảnh minh họa thì vẫn còn rõ nét.
“Ôi, cuộc sống bây giờ ngày càng khấm khá, chẳng còn sợ người ta đến kiếm chuyện gây khó dễ nữa. Tôi phải tranh thủ những lúc rảnh rỗi mà chép lại cẩn thận những bản vẽ tay này, để tránh sau này chúng bị thất truyền mất.”
“Bác nói rất phải.”
Thợ may Đào cười nói: “Cô chủ cứ thoải mái chọn các kiểu dáng trên đây, tuy tôi chưa quen thuộc lắm nhưng chỉ cần chút thời gian tìm hiểu, tôi nhất định sẽ làm ra được thôi.”
Thợ may Đào thở dài một tiếng, đầy cảm khái: “Mấy năm về trước đúng là thời buổi khó sống, cũng may có ơn của cả nhà cô đã giúp đỡ, cho tôi có miếng cơm manh áo đến tận bây giờ.”
“Thợ may Đào nói quá rồi.”
Chị Lâm Tây đứng bên cạnh ngắm nghía, rồi chỉ vào một bộ Hán phục màu xanh biếc, nói: “Bộ này đẹp quá em ạ, màu sắc phối hợp thật tinh tế, tông màu chủ đạo tươi tắn và nhẹ nhàng, rất thích hợp để mặc hàng ngày, chứ không quá sặc sỡ hay trầm tối như màu đỏ thẫm hay xanh đậm.”
Trương Huệ cũng thấy bộ này khá ưng ý, rất hợp với bộ trang sức đá quý rực rỡ của Hàm Hàm. Ngay bên cạnh đó còn có một bộ trang phục nam giới, kiểu dáng giống hệt với bộ của nữ.
Như vậy, cô và con gái sẽ có hai bộ, một lớn một nhỏ. Còn anh Giang Minh Ngạn và hai cậu con trai thì sẽ có ba bộ, một lớn và hai nhỏ.
“Ây chà, cô chủ đặt may không ít đâu nhé. Nếu làm theo đúng quy trình thì e rằng phải đợi đến tận mùa thu mới hoàn thành được tất cả đấy ạ.”
Hàm Hàm thất vọng nói: "Bác Đào ơi, không thể làm xong trong mấy ngày sao ạ?"
"Ha ha ha, cháu gái nhỏ, đồ tốt như vậy không thể làm xong ngày một ngày hai được. Bác còn phải một mình đi mời thợ thêu giỏi đấy. Mà loại vải này cũng phải đi mua lụa Hàng Châu về mới bắt đầu may được."
Trương Huệ cười nói: "Bác đừng nghe cháu nó nói bậy, bác cứ liệu mà làm ạ. Nhưng ba đứa nhỏ nhà cháu đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu đến mùa thu mới xong thì bác làm rộng thêm một chút nhé."
"Bác biết rồi."
Thợ may Đào đã có số đo của Trương Huệ và Giang Minh Ngạn, chỉ cần đo riêng kích thước của ba đứa nhỏ mà thôi.
Hàm Hàm từng thấy mẹ may quần áo, cô bé rất có kinh nghiệm, từng trải giang hai tay ra, cẩn thận dặn dò như người lớn: "Bác Đào, bác phải làm cho cháu thật đẹp nha."
"Được, nhất định sẽ làm cho cháu một bộ thật đẹp."
---