Chú Khải vẫn ở ngoài trông xe. Đến giữa chiều, Trương Cao Nghĩa trở về. Xung quanh chiếc xe vẫn còn rất nhiều người vây quanh, có người hỏi chú Khải có thể nổ máy cho họ ngồi thử một chút hay không.
Chú Khải từ chối đến khô cả cổ họng.
Nhìn thấy Trương Cao Nghĩa, chú Khải vội chào hỏi. Trương Cao Nghĩa xách xô đi tới, cười nói: “Xe ở đâu thế này?”
“Chúng tôi lái từ Bắc Kinh tới, là xe của người hàng xóm bên cạnh.”
Trương Cao Nghĩa chạm vào đầu xe một cái: “Chiếc xe này nhìn đẹp thật, tôi chưa thấy loại này bao giờ.”
“Nhập khẩu từ nước ngoài đấy, nghe nói là xe của nước Đức.”
“À, bảo sao.”
Trương Cao Nghĩa nhìn chiếc xe một lúc rồi xách xô cá vào sân. Trương Huệ vừa ngủ dậy, ngáp một cái rồi ngồi xuống ghế dưới mái hiên, gọi cha.
Trương Cao Nghĩa đáp lại, cười ha ha hỏi: “Hàm Hàm đâu rồi?”
“Tỉnh ngủ rồi nhưng còn lăn lộn trên giường không chịu dậy ạ.”
Trương Huệ đi tới nói: “Cha, hôm nay cha câu được bao nhiêu cá ạ?”
“Hôm nay khá may mắn, câu được hai con cá trắm cỏ nặng hơn một ký và hai con cá diếc chỉ bằng lòng bàn tay.”
Trương Cao Nghĩa đổ cá vào vạc nước: “Tối nay chúng ta ăn cá nhé.”
“Mẹ con nấu giăm bông rồi, tối nay không ăn cá được đâu ạ.” Trương Huệ duỗi cổ nhìn cá trong vạc: “Con gặp anh hai ở Thượng Hải, anh ấy đang bận việc với thầy cô, nói là nghỉ hè không về nhà.”
“Ừ, mấy hôm trước nó có gọi về báo rồi. Ban đầu mẹ con định bảo với con nhưng sau đó lại quên mất, đến lúc nhớ ra thì các con đã đi vào Nam rồi.
Miền Nam vui không? Mẹ con đưa anh hai con đi học đại học một chuyến, trở về kể cho bà con nghe ròng rã cả tháng trời, còn nói chỗ nào có món gì ngon, khiến Mập Mạp cũng thèm thuồng, đòi được đi chơi.
À, cả anh cả và chị dâu của con nữa, hai đứa chúng nó đang làm việc yên lành, nghe mẹ con khoe khoang xong cũng nói xin nghỉ phép ra ngoài chơi, bị cha mắng cho một trận té tát.”
Trương Huệ cười nói: “Hoàn cảnh hiện tại đã thoải mái hơn chút rồi, anh cả chị dâu muốn ra ngoài chơi thì cứ đi thôi, dù sao cũng chẳng tốn kém là bao.”
Trương Huệ biết mấy năm trước anh cả và chị dâu đã dành dụm tiền mua nhà, nhưng chưa mua được nên số tiền tiết kiệm trong tay không hề nhỏ.
Đến nhá nhem tối, Trương Kiến Sơn và Lưu Lị mới tan ca trở về nhà. Trương Huệ gọi họ lại rồi giới thiệu Lâm Tây với hai người.
Nghe thấy chiếc xe bên ngoài là của Lâm Tây, đôi mắt Lưu Lị sáng rực lên: “Em gái, xe nhà em nhìn đẹp quá, mua hết bao nhiêu tiền thế em?”
Giá bao nhiêu, tính ra tiền Việt thì quả là đắt đỏ. Lâm Tây không nói giá cụ thể, chỉ bảo là người nhà cô ấy mua, cô ấy cũng không rõ giá cả.
Trương Huệ thân tình khoác tay chị dâu: “Chị dâu, chị đừng tưởng Lâm Tây còn nhỏ tuổi, trông chị ấy trẻ hơn tuổi thật nhiều đấy.”
“Cái gì, Lâm Tây lớn tuổi hơn chị sao?”
Lâm Tây bật cười, khẽ gật đầu: “ Đúng là tôi già dặn hơn vợ chồng hai đứa mấy tuổi đấy.”
Lưu Lị vỗ đùi đánh đét một cái, tấm tắc: “Quả thực chị Lâm Tây giữ gìn dung nhan khéo thật đấy!”
Trần Lệ Phương từ phòng bếp đi ra: “Đừng nói chuyện nữa, rửa tay rồi ra bàn ăn cơm thôi.”
“Mẹ, để con bưng thức ăn cho.”
Bữa cơm tối nay có món dăm bông hầm đậm đà, thêm vài món xào dân dã, Lâm Tây tấm tắc khen ngon, không ngớt lời ca ngợi tài nấu nướng của mẹ Trương Huệ.
“Cháu luôn cho rằng tay nghề nấu ăn của Trương Huệ đã tốt lắm rồi, không ngờ tay nghề của thím còn cao siêu hơn nhiều. Cháu nhất định phải học hỏi thím mới được.”
Trần Lệ Phương vui vẻ nói: “Thích thì cứ ăn nhiều một chút, cháu cứ coi đây như nhà mình, muốn ăn cái gì cứ nói để thím làm cho.”
“Cháu đội ơn thím Trần ạ.”
Huyện Vân Đỉnh là một nơi nhỏ, vào đêm Trương Huệ trở về, những người cần biết đều đã biết tin tức này.
Chủ yếu là do chiếc xe ô tô nhà Trương Huệ lái về quá bắt mắt, tin tức lan truyền xôn xao khắp cả huyện.
Chú Khải thấy chiếc xe ô tô đỗ ngoài cổng thật không yên tâm chút nào, bèn tìm Trương Cao Nghĩa hỏi có nơi nào có thể đỗ xe an toàn không.
Trương Cao Nghĩa ngẫm nghĩ: “Thôi thì chú cứ lái xe vào trường học mà gửi. Đang nghỉ hè, trong sân trường vắng hoe, chú cứ khóa cửa cẩn thận là an toàn tuyệt đối.”
“Cha, tường trường đâu có cao, người ta vẫn có thể trèo qua tường vào mà.”
“Con đừng lo, cha biết phải làm thế nào rồi.”
---