Chiếc xe không đỗ trong sân trường. Trương Cao Nghĩa đến nhà hiệu phó lấy chìa khóa mở cổng trường, chú Khải đưa xe vào tận bên trong hội trường, khóa cổng trường, rồi còn cẩn thận khóa cả cửa hội trường lại.
Buổi tối ngày đầu tiên, Thẩm Yến dắt con đến chơi, cười hỏi: “Chiếc ô tô nhà cậu đâu rồi?”
Trương Huệ kéo cô ấy vào nhà ngồi: “Đâu phải xe nhà tôi, là xe của người hàng xóm bên Bắc Kinh ấy mà. Tôi về huyện này đường sá xa xôi, không tiện đi tàu xe nên mượn lái tạm một chuyến.”
“Chiếc xe của hàng xóm cậu không phải xe nội địa à?”
“Không phải, hiện tại trong nước chỉ toàn xe công, còn xe tư nhân thì đều phải nhập khẩu từ nước ngoài.”
“Mối quan hệ này sâu rộng thật đấy! Nếu là thời trước kia, chắc đã bị người ta tố giác từ lâu rồi ấy chứ!”
Trương Huệ cười nói: “Người ta là dân Hồng Kông chính gốc, thấy tình hình kinh tế trong nước ta ngày càng khởi sắc nên năm nay mới dọn đến Bắc Kinh làm ăn đấy.”
Nói đến chuyện làm ăn, Thẩm Yến tò mò: “Nghe anh Hai tôi kể lại, bây giờ miền Nam dạo này làm ăn khấm khá lắm, người ta xây dựng biết bao nhiêu nhà máy, tuyển dụng hàng loạt công nhân, tìm việc ở đó dễ như trở bàn tay vậy.”
“Ừm, đúng vậy. Trước khi về chúng tôi có ghé qua Thượng Hải mấy ngày, quả thực rất nhiều ông chủ đầu tư đang đổ xô xây dựng nhà máy. Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu thôi, sau này chắc chắn sẽ còn tốt đẹp hơn nhiều.”
Thẩm Yến hâm mộ nói: “Vậy thì hay quá, sau này con em chúng ta cũng có thể vào làm công nhân nhà máy.”
“Cái này tôi cũng không rõ nữa.”
“À này, tôi chỉ hỏi vậy thôi chứ có thèm tị nạnh với họ đâu nhé. Tôi vẫn thích làm giáo viên hơn. Tôi thấy sau này dạy ở trường tiểu học con em xưởng thép cũng tốt, dạy đến lúc về hưu cũng tốt.”
Trương Huệ nhớ lại một chút, đại khái nhớ ra trong làn sóng sa thải cuối những năm 1980, gần như tất cả các xưởng trong huyện đều phá sản hoặc bị giải thể. Một số công nhân lành nghề được sáp nhập vào nhà máy ở các tỉnh thành để tiếp tục làm việc, còn công nhân bình thường thì trực tiếp bị sa thải.
Trường tiểu học con em xưởng thép vẫn được duy trì. Sau này khi xưởng thép đóng cửa, trường học đó chuyển thành trường công lập, đội ngũ giáo viên vẫn vẹn nguyên như cũ.
Trương Huệ thấy phần lớn các xưởng đều phá sản hoặc bị giải thể. Những xưởng nào còn trụ được thì cũng phải thu hẹp quy mô, chuyển sang chế độ tư nhân hóa, ví dụ như năm đó Chu Chấn tiếp quản xưởng máy móc, không biết kiếp này có thay đổi gì không.
Nhắc đến gia đình Chu Chấn, Thẩm Yến nói: “Trong kỳ nghỉ hè, Viên Hiểu Đình và Chu Chấn đưa con gái trở về, bọn họ vẫn ở trong khu gia đình xưởng thép. Ban đầu căn nhà ở khu gia đình suýt bị thu lại, về sau cha Viên Hiểu Đình thương lượng với xưởng thép bên kia, trả thêm một phần tiền nên căn nhà xưởng thép phân cho bọn họ vẫn là nhà của bọn họ.”
“Nói chuyện dễ dàng như vậy sao?”
“Nghe hiệu trưởng nói năm nay xưởng thép đạt hiệu suất cao, mới nửa năm đã làm được hết phần việc của năm ngoái, nửa cuối năm hiệu suất sẽ còn tốt hơn nữa, nên lãnh đạo xưởng thép lại đang bàn về việc xây dựng khu nhà gia đình mới.”
Kể từ năm ngoái, sau khi chính sách khôi phục kỳ thi đại học được triển khai, cục diện kinh tế như được thổi một làn gió mới, mọi ngành nghề đều đón chào mùa xuân rực rỡ. Hiệu suất của xưởng thép bên này chắc chắn đã được cải thiện.
Thẩm Yến cười nói: “Hiện tại cuộc sống càng ngày càng tốt, có đầu óc biết vươn lên mới có thể sống một cuộc sống có ý nghĩa.”
Thẩm Yến làm giáo viên, sau này sẽ không thất nghiệp. Cha mẹ chồng cô ấy làm việc ở ủy ban huyện nên cuộc sống tương lai cũng coi như có chỗ dựa vững chắc. Với gia cảnh của Thẩm Yến, họ sẽ là một trong số ít những người ít chịu ảnh hưởng nặng nề nhất từ làn sóng sa thải ồ ạt này.
Thẩm Yến còn phải về nhà nấu cơm nên ngồi trò chuyện một lúc liền trở về.
“Cậu sẽ ở nhà bao nhiêu ngày?”
“Chắc là nửa tháng, sau đó còn phải đến nhà sư phụ tôi một chuyến. Từ nhà sư phụ về thì tôi phải về Bắc Kinh luôn.”
“Vậy là sang năm, qua Tết cậu sẽ không về nữa, phải không?”
“Phải mất đến ba bốn năm nữa tôi mới học xong đại học, nên qua Tết thì chịu rồi. Chỉ có mỗi dịp hè mới có thể đưa con về thăm quê một chuyến thôi.”
“Cậu nói vậy thì tốt nghiệp đại học xong cậu vẫn lên núi hái trà sao?”
Trương Huệ cười, ý của cô ấy chính là như thế.
---