Thẩm Yến liếc nhìn Trương Huệ: “Suy nghĩ của cậu lạ thật đấy. Người khác vào đại học thì vui vẻ đi học, đợi sau khi tốt nghiệp thì được phân công về các đơn vị nhà nước, cuộc sống ổn định, còn cậu thì lại mơ ước lên núi hái trà.”
Ài, tôi thích thế thì sao chứ!
Trương Huệ tiễn Thẩm Yến ra cổng, ngắm nhìn cô ấy dắt con đi khuất.
Lâm Tây theo Trần Lệ Phương đi mua thức ăn, Thẩm Yến đi rồi bọn họ mới trở về.
“May mắn mua được mấy cân khoai lang rừng, mấy đứa nhỏ muốn xào hay nấu canh đây?”
“Mẹ làm món nào cũng được, món nào con cũng thích ăn hết.”
Bà Trần Lệ Phương cười nói: “Giờ ít ai chịu khó lên rừng đào khoai lang rừng lắm. Cứ có người mang vào thành phố bán là y như rằng bị giành mua hết ngay.”
“Để bữa nào chúng ta tự lên rừng đào sau.”
“Chỗ mình làm gì còn, dưới chân núi Vân Đỉnh ngoài thành, mấy ông bà cụ đã đào sạch rồi. Muốn kiếm khoai lang rừng thì phải sang nhà cậu con mới có.”
Trương Huệ vỗ đùi đánh đét một cái: “Thế thì chúng ta phải sang nhà cậu mợ một chuyến rồi.”
Bà Trần Lệ Phương nghĩ đến chuyện nhân sâm, liền nói: “ Đúng rồi, đi đi! Mang biếu cậu mợ một cái dăm bông làm quà.”
“Vâng ạ.”
Lâm Tây cũng rất tò mò về cuộc sống nông thôn, nên ngày đầu tiên đến Đại đội Hồng Mương, cô ấy cũng xin đi theo.
Hai đứa cháu trai ở nhà đều không có mặt, không còn trẻ con cần trông nom, nên bà Trần Lệ Phương và ông Trương Cao Nghĩa cũng đi cùng chuyến xe.
Chiếc xe bảy chỗ, trừ tài xế còn lại sáu chỗ, vừa vặn cho chuyến đi. Vậy mà vẫn không đủ chỗ cho năm người lớn và ba đứa trẻ. Suốt dọc đường, hai anh em Giang Sâm và Giang Phong đều được ông bà ngoại ôm gọn trong lòng.
May mà đường đi chẳng xa xôi mấy, lái xe vào tận thôn cũng chưa đầy một tiếng đồng hồ.
Chiếc xe hơi chạy vào thôn đã gây ra một sự náo động không nhỏ. Đây là lần đầu tiên có ô tô ghé thăm Đại đội Hồng Mương của họ.
Bà Hồ Tú nghe tiếng người gọi từ xa, biết nhà mình có khách quý ghé thăm, nên xe còn chưa chạy tới cổng, bà đã đứng đợi sẵn.
Cả nhà vừa bước xuống xe, bà Trần Lệ Phương đã vồn vã chào hỏi em dâu. Bà Hồ Tú tươi cười mời mọi người vào nhà, đều là ruột thịt cả. Chỉ riêng Lâm Tây là người lạ, nhưng sau khi bà Trần Lệ Phương giới thiệu, thái độ của bà Hồ Tú lập tức trở nên niềm nở, nhiệt thành.
“Từ ngày con Huệ Huệ chuyển lên Bắc Kinh, mấy năm trước nhà tôi cũng lên đó ăn Tết một chuyến rồi. Cái ngõ Hoa Chi đó rộng rãi, sân nhà cũng thênh thang lắm, cứ thấy thiếu hơi người. Giờ có các cháu vào ở thì hay quá, hai đứa chịu khó qua lại thăm nhau nhiều hơn nhé.”
Lâm Tây cười tủm tỉm gật đầu: “Cháu với Huệ Huệ hợp tính nhau lắm ạ.”
Cả nhà lục tục vào trong, riêng chú Khải không vào mà vẫn ở ngoài trông coi chiếc ô tô như mọi khi. Một đám thanh niên trong thôn thấy vậy, liền chạy tới bu lại đòi lên xe ngồi thử. Chú Khải cũng không ngăn cản, chỉ canh chừng ghế lái, không cho chúng làm loạn.
Chú Khải vốn đã theo cô Trương Huệ bấy lâu, nên đây không phải lần đầu chú ghé Đại đội Hồng Mương này.
“Chú Khải ơi, chú nhường chỗ cho chúng cháu ngồi thử ghế lái đi mà. Cho chúng cháu sờ vào tay lái một chút thôi.”
Chú Khải trừng mắt: “Tay lái là chỗ cho mấy đứa tùy tiện sờ mó à? Lỡ mà hỏng thì sao?”
“Chú Khải cứ yên tâm, chúng cháu sờ cho đã cái tay thôi, chứ không có làm loạn đâu ạ.”
“Thật sự là không làm loạn nhé?”
“Dạ, chắc chắn không ạ!”
Chú Khải rút chìa khóa ra khỏi ổ, rồi nhường chỗ cho đám thanh niên: “Vậy thì mấy đứa lên thử xem, nhưng nhớ đừng có táy máy ấn nút bừa bãi đấy nhé.”
“Chúng cháu biết rồi, biết rồi ạ.” Đám thanh niên vội vàng đáp lời, háo hức không chờ được nữa.
Chiếc vô lăng bằng nhựa bị đám thanh niên sờ đi sờ lại đến trơn bóng, mãi đến lúc chuẩn bị ăn trưa mới miễn cưỡng chịu rời đi.
Đến chiều, chú Khải mới lấy chiếc khăn tay cũ sờn ra, tỉ mẩn lau sạch chiếc vô lăng bóng loáng.
Buổi tối sau khi tan ca, người đến vây xem chiếc xe càng lúc càng đông hơn. Chú Khải không còn cho ai sờ vào vô lăng nữa mà chỉ cho phép ngồi thử ghế thôi, khiến mọi người đều xì xào phàn nàn.
Nhưng mà xì xào thì xì xào, đến lúc được ngồi thử, ai nấy vẫn nhiệt tình ra mặt.
Trong số đó, có vài người thầm hạ quyết tâm. Từ nay về sau, nhất định phải kèm cặp việc học của con cái cho thật tốt, bắt chúng nó phải thi đỗ đại học rồi lên Bắc Kinh lập nghiệp. Chờ sau này phát đạt, nhà họ cũng sẽ sắm được một chiếc xe hơi như vậy.
Buổi chiều, Lâm Tây cùng Trương Huệ lên rừng hái nấm, đào khoai lang rừng. Lúc xuống núi, nhìn thấy đám đông tụ tập đông nghịt ở cổng như vậy, Lâm Tây cười khúc khích nói: “Mọi người nhiệt tình ghê ha!”