Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 303

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lúc này, bọn họ lại phải chuẩn bị trở về Bắc Kinh.

Trước khi Trương Huệ rời đi, hai anh em Mập Mạp và Tráng Tráng vừa về từ nhà bà ngoại. Mập Mạp nghe Hàm Hàm nói nhà có ô tô thì liền đòi được ngồi thử, nhưng xe lại đậu trong trường, ông nội đang giữ chìa khóa, nên cậu bé đành ngậm ngùi.

“Anh Mập Mạp, chờ khi nào em đi rồi, em sẽ bảo ông Khải lái xe ra ngoài cho anh ngồi nhé.”

“Hứa nhé.”

Hàm Hàm gật đầu mạnh mẽ: “Em nói được làm được mà.”

Lâm Tây nhìn thấy cảnh đó, bật cười nói: “Hàm Hàm, con không hỏi dì sao?”

Hàm Hàm nhào tới làm nũng, ôm chầm lấy dì Lâm: “Dì Lâm nhất định sẽ đồng ý với con, phải không ạ?”

Hàm Hàm chu cái miệng nhỏ nhắn, hôn chụt một cái lên má, khiến dì Lâm bật cười khúc khích.

“Được rồi, dì đồng ý.”

Hàm Hàm cười hì hì: “Dì Lâm, để con bảo mẹ con nấu thật nhiều món ngon đãi dì nhé!”

Một ngày trước khi lên đường, Trương Huệ dẫn con gái đi sắm sửa đồ ăn. Thấy vậy, Giang Sâm và Giang Phong cũng nằng nặc đòi theo. Được thôi, cô bèn dắt cả ba đứa nhóc cùng đi mua sắm.

“Mẹ mua thịt, mua sườn, làm món sườn hấp tẩm bột ăn nhé.”

“Ừm.” Trương Huệ thấy sườn rất tươi nên mua liền năm cân, chắc là đủ cho cả nhà ăn.

Hàm Hàm chìa tay ra: “Con cầm cho.”

Trương Huệ không đồng ý: “Hơi nặng đó con, để mẹ cầm. Lát nữa con giúp mẹ cầm rau nhé.”

“Dạ được ạ.” Hàm Hàm đáng yêu bĩu môi.

“Nào, chúng ta đi mua rau.”

Vừa xoay người, Trương Huệ đã nhìn thấy Chu Chấn và con gái anh ta.

Trương Huệ nhớ con gái Chu Chấn hơn Hàm Hàm nhà cô mấy tháng. Cô bé gầy gò, ánh mắt rụt rè, nép sát vào cha mình.

“Đã lâu không gặp.” Chu Chấn chủ động chào hỏi trước, khách sáo nói: “Con em đã lớn vậy rồi sao?”

“Ừm, con gái anh cũng học tiểu học rồi phải không?”

“ Đúng vậy, cuối năm nay sẽ lên lớp hai.”

Hai người hỏi thăm về con gái nhau, rồi đột nhiên không biết phải nói gì thêm. Hàm Hàm kéo váy mẹ một cái: “Anh Sâm Sâm bảo buổi trưa muốn ăn cà tím.”

Giang Sâm: “...” Là Giang Phong thích ăn cà tím chứ, em đâu có thích.

Hàm Hàm chẳng bận tâm: “Mẹ, chúng ta đi mua rau đi.”

Trương Huệ nói với Chu Chấn: “ Tôi còn có việc phải làm, xin phép đi trước đây.”

“Được.”

Trương Huệ bị các con kéo đi, Chu Chấn vẫn đứng đó, không quay đầu nhìn theo Trương Huệ cũng không bước tới mua thịt.

Nghe nói năm nào Trương Huệ cũng về huyện Vân Đỉnh, nhưng mấy năm nay anh ta gần như không hề gặp được cô ở đây. Chỉ nghe người ta nói đơn vị chồng cô làm việc tốt, đối với cô cũng rất mực chiều chuộng. Trương Huệ nuôi ba đứa con mà vẫn sống cực kỳ thoải mái.

Hôm nay gặp lại một lần, Trương Huệ vẫn là Trương Huệ anh ta quen biết nhiều năm về trước, dung mạo càng thêm phần đằm thắm, rạng ngời. Cả người cô toát lên vẻ phú quý, phong thái thong dong, dường như chẳng có việc gì có thể khiến cô phải bận lòng nhíu mày.

Anh ta thầm nghĩ, lúc trước cô nhất định phải chia tay anh ta là đúng đắn. Kết hôn với anh ta thì có gì tốt đẹp chứ?

Bất giác, trên môi Chu Chấn nở một nụ cười chua chát.

“Bố.”

Chu Ngọc kéo vạt áo bố. Chu Chấn cúi đầu xoa trán con gái: “Con muốn ăn gì thì cứ nói, bố mua cho con.”

Chu Ngọc lộ ra nụ cười rụt rè: “Bố mua chân giò đi, mẹ thích ăn.”

“Được.”

Buổi tối cả nhà ăn một bữa thịnh soạn. Sáng hôm sau, chú Khải lái chiếc xe hơi ra khỏi trường, đỗ xịch trước sân nhà họ Giang. Lập tức, đám trẻ con xóm Hòe Hoa đã kéo đến vây quanh, xúm xít chơi đùa, có cả Mập Mạp và Tráng Tráng đang hò reo inh ỏi.

Trương Huệ cất hành lý vào cốp xe, cười nói: “Xe vẫn còn đầy bình, đủ cho chúng ta đi về mà chú. Vậy chú cứ chở bọn nhỏ đi dạo một vòng quanh phố phường đi, cho chúng vui.”

“Cô út tốt quá!”

“Chúng cháu cảm ơn dì Trương!”

Nghe Trương Huệ nói vậy, một đám trẻ con vui vẻ reo hò cảm ơn. Mập Mạp vốn là đứa hiếu động nhất, đã nhanh nhảu chạy đến ghế phụ, chiếm ngay lấy chỗ ngồi.

Tráng Tráng cũng muốn ngồi ghế phụ nhưng Mập Mạp không cho: “Trẻ con thì không được ngồi ghế trước!”

“Thế anh cũng là trẻ con mà!”

“Anh không phải, anh lớn rồi!” Mập Mạp ưỡn ngực, ra vẻ ta đây đã là học sinh cấp hai.

Được rồi.

Tráng Tráng không cãi được anh trai, tranh thủ thời gian leo lên xe.

Thời ấy, nhà nào cũng đông con, chỉ một thoáng chú Khải lơ là, đã có cả chục đứa trẻ con chen chúc nhau chui tọt vào xe. Chú vội vàng giục bọn chúng xuống.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 303