“Các cháu ngồi đông thế không an toàn đâu, xuống trước vài đứa đi. Lát nữa ông đi một vòng về, bọn này xuống rồi thì các cháu lên ngồi.”
“Vậy cháu muốn ngồi phía trước!” Một đứa trẻ chỉ vào chỗ ngồi của Mập Mạp.
“Được.”
Mấy đứa trẻ xuống xe. Chú Khải khởi động xe chở một đám trẻ con ra khỏi đường Hòe Hoa, vòng qua đường Đại Nam, rẽ vào phố Tây, đi đến phố Bắc, cuối cùng vòng trở lại phố Đông.
Chú Khải lái xe chầm chậm, cửa sổ xe bị toàn bộ lũ trẻ nghịch ngợm trên xe kéo xuống. Chúng nói chuyện ríu rít không ngừng, gặp người quen trên đường còn tự hào lớn tiếng chào hỏi.
Nhìn chúng mà xem, đứa nào đứa nấy tự hào đến thế kia!
Nhóm trẻ thứ hai đã không chờ nổi. Xe vừa dừng lại, những đứa trẻ trên xe còn chưa kịp nhấc m.ô.n.g lên, bọn chúng đã sốt ruột leo lên chen chúc.
“Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột, xuống trước rồi lên sau chứ!”
Chú Khải mệt mỏi quá đỗi, đúng là lũ khỉ con!
Nghe nói ở đây được ngồi ô tô, đám trẻ con ở khu tập thể nhà máy thép cũng chạy tới. Về sau chú Khải không dám lái xe chậm nữa, tăng tốc chạy mấy bận vòng quanh phố phường, đến lúc bọn họ phải đi mới dừng lại.
Sau đó vẫn còn trẻ con chạy đến, nhưng đã quá muộn rồi.
Trần Lệ Phương dặn dò: “Các con trở về cứ lái xe chậm thôi, đừng vội vàng. An toàn là trên hết.”
“Mẹ, chúng con biết rồi, sẽ cẩn thận ạ.
Bố ơi, chúng con đi đây!”
Trương Cao Nghĩa đứng ở cổng vẫy vẫy tay.
Hàm Hàm ghé vào bên cửa sổ hét to: “Anh Mập Mạp, Tráng Tráng, chúng em đi đây!”
“Năm sau về chơi nữa nha!”
Chiếc xe con nho nhỏ đã trở thành đề tài bàn tán xôn xao khắp huyện Vân Đỉnh, lao đi trong ánh mắt dõi theo của đám trẻ con đường Hòe Hoa.
Một đám trẻ con đuổi theo ra khỏi đường Hòe Hoa cũng dừng lại, vì đâu thể nào đuổi kịp chiếc xe.
“Anh ơi, khi nào bố mẹ mình cũng mua xe nhỉ?”
Mập Mạp xoa xoa cái đầu tròn của em trai. Mua xe đâu phải chuyện dễ dàng như vậy.
Mập Mạp, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã hiểu biết nhiều chuyện, cậu sớm nhận ra sự khác biệt giữa nhà cô út và gia đình mình. Thế nhưng, cậu chẳng lấy thế làm tủi thân, bởi cô út vẫn luôn một lòng tốt bụng với cả nhà cậu.
Cậu còn thường xuyên nghe cha mẹ, ông bà dặn dò, rằng thân hình khôn lớn, khỏe mạnh như bây giờ đều là nhờ những hộp sữa bột cô chú đã gửi gắm từ thuở bé. Đừng nói những năm Bảy mươi của thế kỷ trước, dù đến tận bây giờ, trẻ em trong huyện cũng chẳng thể ngày nào cũng uống sữa bột. Bởi vậy, cậu cảm thấy mình thật may mắn. Cha mẹ cũng đặt nhiều kỳ vọng vào việc học của cậu, mong cậu học hành thật chăm chỉ để rồi thi đỗ đại học, lên thủ đô học hành thành tài, sau này có thể an cư lạc nghiệp tại Bắc Kinh.
Nhà ga đã sớm liên lạc với chú Khải. Chiếc xe đã chờ sẵn ở cổng nhà ga, cả nhà Trương Huệ cùng các con vào ga, chuẩn bị lên toa tàu khách. Trong khi đó, nhân viên nhà ga hướng dẫn chú Khải lái chiếc xe đến toa vận chuyển hàng hóa. Sau khi đưa xe vào vị trí, còn phải chằng buộc cẩn thận. Người thanh niên phụ trách dẫn đường, tò mò ngắm nghía chiếc xe, rồi quay sang chú Khải hỏi: "Anh ơi, chiếc xe này giá bao nhiêu vậy?"
Chú Khải cười khẩy một tiếng, nói giọng đầy tự hào: "Hàng nước Đức đấy, có tiền cũng chưa chắc đã mua được đâu."
"À, thảo nào!" Cậu thanh niên reo lên. " Tôi đã thấy hết xe nội địa sản xuất rồi mà chưa bao giờ thấy chiếc nào bóng bẩy, hiện đại như vậy."
Chú Khải cười nói: "Bây giờ chúng ta mới bắt đầu thôi. Đừng nhìn hiện tại xe nước ngoài mới mẻ, chờ chúng ta có tiền, sau này cũng sẽ sắm được những chiếc như vậy thôi mà."
Trong suy nghĩ của cậu thanh niên, ô tô là thứ xa xỉ, nào phải nói mua là mua được dễ dàng. Sau khi chắc chắn chiếc xe đã được cố định, chú Khải nhảy khỏi toa vận chuyển, đi lên toa hành khách phía trước.
Thời tiết càng ngày càng nóng nực, việc vệ sinh trên xe lửa vô cùng bất tiện. Trương Huệ phải mang theo chậu, mỗi ngày chỉ có thể lau mình qua quýt bằng nước lạnh trong nhà vệ sinh chật chội. Thật sự là một cực hình cho cả người lớn lẫn trẻ nhỏ. Lâm Tây, vốn là cô chiêu được nuông chiều, càng chịu không nổi cảnh kham khổ ấy. Sau khi xuống xe, cô ấy cảm thán nói: "Với điều kiện khắc nghiệt như vậy, mà năm nào em cũng phải đi đi về về núi Mạnh Đỉnh một chuyến, quả là quá vất vả."
"Trước đây em đi vào tháng Ba, cuối tháng Tư cùng lắm là đầu tháng Năm đã về tới Bắc Kinh rồi. Lúc đó thời tiết vẫn còn dễ chịu, nên cũng đỡ cực hơn nhiều."
---