Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 309

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lâm Tây vẫy tay gọi hai đứa trẻ Giang Sâm và Giang Phong lại gần: “Ngày đầu tiên đi học, hai đứa thấy sao?”

“Cũng ổn ạ.” Giang Sâm thành thật đáp.

“Con thích lắm ạ!” Trong nhà, cha mẹ và chị gái đều có sách vở đi học, Giang Phong lại thường xuyên theo mẹ và anh đến trường nên cậu bé cũng mong ngóng được cắp sách đến lớp sớm chút.

Hỏi han tình hình lũ trẻ xong, Lâm Tây quay sang Trương Huệ: “Mùa hè năm sau, chú Minh Ngạn nhà em là tốt nghiệp đại học rồi nhỉ?”

“Ừm, tốt nghiệp rồi sẽ ra nước ngoài du học.”

“Thật sự muốn đi ư?”

Lâm Tây cảm thấy ba đứa nhỏ nhà hai vợ chồng vẫn còn bé dại, lúc này đưa chúng ra nước ngoài sợ không tiện cho lắm.

“Phải đó chị, bọn em muốn đi thật.”

Trương Huệ và Giang Minh Ngạn đã bàn đi tính lại nhiều lượt về chuyện này. Bọn trẻ bây giờ nói nhỏ thì không nhỏ nữa, lại đang cái tuổi dễ nhớ dễ học. Đưa chúng ra nước ngoài hai ba năm cũng là dịp để bổ sung thêm vốn kiến thức.

“Thôi được rồi, nếu hai đứa đã quyết định thế thì chị chẳng khuyên can gì nữa. Nhưng chị có món quà này muốn tặng em, không biết em có cần đến không?”

“Quà gì vậy chị?”

“Chị biết một người quản gia, nói thạo cả tiếng Đức lẫn tiếng Anh. Trước đây, ông ấy từng phụ việc cho một gia đình danh giá bên Đức hơn mười năm. Nếu em đưa ông ấy sang đó cùng, chắc chắn ông ấy sẽ giúp đỡ em không ít việc đâu.”

“Ối, vậy thì tốt quá còn gì!” Trương Huệ mừng ra mặt.

“Ha ha ha, chị biết ngay em sẽ cần đến người này mà. Nếu em có ý định thuê ông ấy thì chị khuyên em nên quyết định càng sớm càng tốt. Cứ mời ông ấy về Bắc Kinh làm gia sư tiếng Đức cho cả nhà em trước, như thế cả nhà có thể làm quen dần.”

Giang Minh Ngạn thì đã chuẩn bị từ sớm, đang theo học tiếng Đức với một giáo viên ở trường rồi. Còn Trương Huệ và ba đứa nhỏ thì vẫn chưa bắt đầu.

“Chắc lương bổng của ông ấy không ít đâu nhỉ?”

“Ha ha ha, tất nhiên là không thấp rồi, nhưng giá cả rất phải chăng, đảm bảo không lừa em đâu.”

Nghe Lâm Tây nói vậy, Trương Huệ vào phòng làm việc lấy ra ba bức tranh chữ đã gói ghém cẩn thận: “Vậy đành làm phiền chị vậy.”

“Em cứ yên tâm, chị nhất định sẽ lo liệu giúp em chu đáo.” Lâm Tây thân mật nói: “Đến lúc đó chị sẽ bảo người ta mở riêng cho em một tài khoản tiết kiệm ở ngân hàng nước ngoài, để em tiện bề chi tiêu bên đó.”

“Vậy thì còn gì tốt hơn nữa!”

Trước Tết dương lịch, Lâm Tây đã đích thân mang đến cho Trương Huệ một khoản tiền mặt cùng thông tin tài khoản ngân hàng. Đồng thời, người quản gia nói thông thạo tiếng Anh và tiếng Đức cũng được mời đến. Ông ấy tự giới thiệu tên là Trác Gia Vĩ, còn tên tiếng Anh là David.

Trác Gia Vĩ trông chừng năm mươi tuổi, dáng người gầy gò, mảnh khảnh. Ông mặc bộ âu phục ba mảnh bên trong, khoác ngoài chiếc áo dạ đen, chân đi giày da bóng loáng, tay đeo găng lịch sự, cổ quàng khăn ấm. Cả phong thái ăn mặc lẫn khí chất đều toát lên vẻ nhã nhặn, thật sự chẳng giống một người làm công việc phục vụ là bao.

Trương Huệ tự hỏi lòng, liệu mình có thể thuê nổi một người như vậy ư?

Trác Gia Vĩ cười hiền, giải thích: “ Tôi đã được cô chủ Lâm giới thiệu qua về hoàn cảnh gia đình của cô. Vì nhà cô tương đối ít việc, không cần tôi phải giúp đỡ quá nhiều nên có thể giảm 50% tiền lương.”

Trương Huệ thầm nghĩ, giảm 50% thì may ra mình còn xoay sở nổi, bằng không thì đành phải từ chối ông ấy mà thôi.

Vậy là Trác Gia Vĩ cứ thế ở lại trong nhà. Giang Minh Ngạn sau vài lần trò chuyện cùng ông, nhận ra phát âm tiếng Đức của Trác Gia Vĩ còn chuẩn hơn cả vị giáo viên ở trường. Thế nên, hễ có thời gian rảnh rỗi là anh lại về nhà, cùng học tiếng Đức với Trác Gia Vĩ.

Trương Huệ thì vẫn bận việc học ở trường, ba đứa nhỏ cũng vậy. Bốn mẹ con họ chỉ có thể tranh thủ học được vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ sau bữa tối.

Trương Huệ chắc chắn không thể tiến bộ nhanh bằng Giang Minh Ngạn, nhưng cảm giác vẫn ổn, không đến nỗi quá tệ.

Giang Minh Thăng nghe tin nhà cậu em trai thuê giáo viên tiếng Đức, thế là mỗi buổi chiều tan tầm xong anh cũng mò sang học ké.

Đơn vị của anh đang có ý định nhập khẩu một số thiết bị máy móc từ Đức. Anh muốn học trước để ít nhất có thể đọc hiểu được những quyển sách giới thiệu kỹ thuật.

Trác Gia Vĩ thẳng thắn nói rằng, việc học tập nghiên cứu tiếng Đức trong thời gian ngắn ngủi thì rất khó mà đạt được trình độ đó.

Giang Minh Thăng kiên quyết: “Thầy cứ dạy đi, tôi nhất định sẽ cố gắng học.”

Giang Minh Thăng gần như dành trọn toàn bộ thời gian ngoài giờ làm để vùi đầu vào học tiếng Đức, đến nỗi không còn thiết tha gì đến vợ con ở nhà nữa.

Tô Đường thương chồng mỗi tối học xong lại phải lặn lội về nhà, bèn bàn bạc với Trương Huệ. Chị ấy hỏi liệu trong khoảng thời gian anh Minh Thăng học tiếng Đức, hai mẹ con cô có thể tạm chuyển sang ngõ Hoa Chi bên này để tiện cho anh học hành không.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 309