Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 313

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Con vẫn muốn đi máy bay nữa!”

“Được rồi được rồi, lần sau chúng ta lại đi.” Giang Minh Ngạn lần lượt xoa đầu bọn trẻ, cười tươi đi tới đón vợ.

“Em mệt lắm à?”

Trương Huệ gật đầu: “Chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng.”

“Vậy chúng ta về nhà trước, anh đã mua đồ ăn rồi. Về đến nơi chúng ta ăn cơm rồi nghỉ ngơi cho khỏe.”

Theo sau, Trác Gia Vĩ và chị dâu Lục xách hành lý đi tới.

Xe đỗ bên ngoài chỉ có năm chỗ ngồi nên cả nhà phải chen lấn nhau một chút.

Sau khi lên xe, Trương Huệ hỏi đây là xe của ai.

“Giáo sư của anh, biết anh phải đến đón mọi người nên đặc biệt cho anh mượn, chờ đến thứ Hai sẽ trả lại.”

“Vậy được, chỉ còn mỗi ngày mai, chúng ta hãy lái xe đi mua sắm đầy đủ những thứ cần mua luôn một thể.”

Căn biệt thự Trác Gia Vĩ thuê có vị trí đắc địa, tiện nghi sinh hoạt xung quanh rất hoàn thiện, dù mua gì cũng thuận tiện vô cùng.

Về đến nơi nghỉ ngơi một buổi chiều, ngày hôm sau cả nhà hồ hởi đi ra ngoài mua sắm.

Lần đầu tiên đến nước ngoài, cả nhà cứ tấm tắc nhìn ngắm mọi thứ mới lạ.

Mà trên thực tế, trong mắt người bản xứ, cả gia đình anh cũng là một điều mới lạ, đặc biệt.

Giang Minh Ngạn từng đi chợ đôi ba bận, giờ đây nắm tay vợ, vừa đi vừa tận tình giới thiệu những điều anh biết.

Chị dâu Lục đi theo phía sau, cẩn thận ghi chép khi nào có thể mua được rau tươi, món nào hợp khẩu vị, lành bụng cho cả nhà.

Rẽ sang một góc, đối diện là một đống khoai tây khổng lồ, bên trái lối vào cửa hàng trưng bày đủ loại khoai tây lớn, khoai tây nhỏ, khoai tây vàng, khoai tây tím, khoai tây đen…

Chị dâu Lục nói: “Khoai tây khá hợp với chúng ta đấy ạ.”

Giang Minh Ngạn dặn dò: “Khoai tây cũng tốt, nhớ mua nhiều rau củ chút.”

Được người khác ghi nhớ sở thích là điều đáng vui vẻ, Trương Huệ mỉm cười quay đầu nhìn anh.

Giang Minh Ngạn xoa xoa lòng bàn tay cô, hai người ăn ý bật cười một tiếng, tay nắm tay bước đi.

Ở nước ngoài, hai người không hề dè dặt, thân mật trên đường cũng không sợ thu hút ánh mắt của người khác.

Hàm Hàm đi bên cạnh mẹ, nắm lấy tay còn lại của mẹ.

Chỉ có hai cậu bé Giang Sâm và Giang Phong lại tách ra, lóc cóc đi phía sau bố mẹ.

Trác Gia Vĩ đi sau cùng, làm nhiệm vụ bảo vệ hai đứa bé.

Hôm qua bọn họ mới đến, ngoài mua thức ăn ra còn phải mua thêm chăn ga gối đệm, trong bếp cũng không có dầu, muối, tương, giấm. Đặc biệt là dầu, vì gia đình họ vẫn quen dùng mỡ heo để xào nấu, bởi vậy cần mua thêm thịt heo về thắng mỡ dự trữ.

Đi một vòng, mua khá đầy đủ nên cả nhà mang đồ về trước.

“Buổi chiều chị dâu Lục ở nhà dọn dẹp nhé, chúng tôi đi mua mấy bộ quần áo.”

“Dạ được.”

Cả ngày ra ngoài đều phải dùng xe, Trương Huệ hỏi Giang Minh Ngạn xe có đắt không.

“Nếu không quá đắt thì chúng ta mua một chiếc xe cũ, khi nào về lại bán đi.”

Giang Minh Ngạn lái xe, nhìn ba đứa con ngồi tựa lưng trên ghế sau qua gương chiếu hậu: “Mua đi, nhà mình đông người, cần dùng đến.”

Anh cũng ấp ủ dự định đưa gia đình lái xe đi du ngoạn các nước lân cận mỗi dịp nghỉ lễ.

Trương Huệ hỏi ở đây có nơi nào có người Hoa sinh sống không.

“Có, nhưng hơi xa, tuần sau chúng ta có thể đi dạo một vòng. Bên đó có nhiều gia vị không tiện mua ở đây.”

Buổi sáng chị dâu Lục còn nói không mua được tương Đậu Bản, nói khi nào rảnh rỗi phải làm chút tương ớt dùng tạm, nếu không nấu ăn sẽ rất vô vị.

Tương Đậu Bản: Tương Douban được làm tại tỉnh Tứ Xuyên, là loại chuẩn và ngon nhất về mùi vị, hợp nấu các món chuẩn Tứ Xuyên.

Hôm nay bận rộn cả ngày, buổi tối dùng bữa cơm đạm bạc xong xuôi, ai nấy đều thấm mệt, chẳng còn tâm trí nào để vui đùa, chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi sớm.

Trương Huệ và Giang Minh Ngạn ngủ trong phòng trên lầu, vào phòng đóng cửa lại, Giang Minh Ngạn không nhịn được ôm chặt vợ, tựa cằm lên vai cô.

Anh đang làm nũng đó mà.

Giống như xoa đầu con trai, Trương Huệ cười xoa đầu anh: “Ôi, tóc rối hơn cả Sâm Sâm và Phong Phong này.”

“Hừ, tối qua anh thấy em mệt nên tha cho em, em còn chê anh tóc rối, anh hối hận rồi. Hôm nay em phải trả cả vốn lẫn lãi cho anh.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 313