Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 314

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cánh tay dùng lực bế cô lên.

Cơ thể đột ngột mất trọng lượng, Trương Huệ vội quay đầu ôm cổ anh, vỗ nhẹ vào vai anh: “Anh đừng, dưới lầu có người đấy.”

“Dưới phòng chúng ta là nhà bếp, làm gì có ai?”

“Chị dâu Lục ở dưới lầu.”

“ Nhưng không phải ở dưới phòng của chúng ta.” Giang Minh Ngạn mặc kệ.

“Giang Minh Ngạn!”

“Em ngại thì tự kiềm chế bản thân, nhỏ giọng một chút.”

Trương Huệ đỏ mặt, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, đôi mắt lá liễu long lanh ánh nước, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, mãi sau mới khẽ thốt lên vài lời.

Giang Minh Ngạn khẽ cười một tiếng, tắt đèn.

Ngày hôm sau đến văn phòng giáo sư, những bạn học khác trong phòng trông thấy Giang Minh Ngạn đều cười tủm tỉm khen anh hôm nay trông đặc biệt phong độ.

Giang Minh Ngạn cười trả lại chìa khóa xe cho giáo sư, đồng thời hỏi giáo sư có ai muốn bán xe cũ với giá phải chăng không, anh muốn mua một chiếc.

“ Tôi biết một ông già cần bán xe, vốn cũng là giáo sư của trường chúng ta. Vừa vặn chiều nay ông ấy có lớp, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp ông ấy một chút.”

“Cảm ơn giáo sư.”

Giáo sư Asman hỏi: “ Tôi khá tò mò, sao tự nhiên cậu lại muốn mua xe?”

“Vợ con em đến rồi, em muốn đưa bọn họ đi du lịch vào ngày nghỉ nên có xe sẽ tiện hơn ạ.”

“Giang, cậu đúng là một người chồng tốt.”

“Thầy quá khen, vợ em còn tốt hơn em. Mọi việc trong nhà chủ yếu đều do cô ấy lo liệu, cô ấy đã nỗ lực vì gia đình rất nhiều ạ.”

Nghe thấy tấm lòng yêu thương vợ con bộc lộ qua lời nói của sinh viên, giáo sư Asman rất muốn gặp vợ anh. Những bạn học khác cũng bày tỏ mong muốn tương tự, thế là mọi người bàn bạc quyết định thời gian cụ thể cho buổi gặp mặt, được ấn định vào một ngày trước kỳ nghỉ lễ.

Những du học sinh như Giang Minh Ngạn có thời gian học tập tương đối tự do, về cơ bản đều phải tuân theo lịch trình của giáo sư Asman. Giáng sinh, năm mới, nghỉ đông, khi giáo sư Asman phải nghỉ ngơi thì bọn họ cũng sẽ được nghỉ ngơi.

Tính cách của Asman không giống các giáo sư khác, ông ấy không ngại làm việc vào ngày nghỉ, thân thiết với những du học sinh này hơn, quan tâm đến việc học của sinh viên hơn.

Giang Minh Ngạn đã học ở đây gần một học kỳ, đến giờ anh vẫn cảm thấy mình rất may mắn khi gặp được ông già người Đức tốt bụng và vui tính này.

Có sự giúp đỡ của giáo sư Asman, Giang Minh Ngạn đã thành công mua lại chiếc xe cũ từ một người bạn già của ông, vốn là một vị giáo sư vật lý khác, với giá cực kỳ ưu đãi.

Chú Khải vắng mặt, Trác Gia Vĩ vốn biết lái xe nên đã thay chú đảm nhiệm vai trò này.

Nghe nói ở phía tây thành phố có một khu dân cư dành cho người Hoa, chị Lục liền nhờ Trác Gia Vĩ lái xe đưa mình tới đó.

Vừa đặt chân vào khu phố người Hoa, một cảm giác thân thuộc lập tức ùa về, khác hẳn với mọi nơi khác.

Có người đàn ông tới bắt chuyện, hỏi chị đang tìm ai: " Tôi thông thạo khu phố này lắm, cô muốn tìm ai tôi sẽ dẫn cô đi?"

Chị Lục không tin, cho rằng anh ta đang lừa mình: "Khu này rộng lớn như vậy, nhiều người thế sao anh nhớ mặt hết được?"

"Ha ha ha, tất nhiên là không thể nhớ hết được, nhưng chúng tôi có ủy ban tự trị, tất cả người Hoa sinh sống trong khu này đều phải đăng ký đầy đủ."

"À, ra là vậy."

Chị Lục thực ra không tìm ai cả, chỉ muốn mua một ít rau củ.

"Nếu vậy, cô cứ đi thẳng tới tiệm rau của mẹ Bàn đằng trước. Nhà mẹ Bàn thuê đất ở ngoại ô để trồng rau, toàn là rau củ mang hương vị quê nhà, cô cứ tới đó mà mua."

"Có chỗ nào bán tương Đậu Bản không? Chúng tôi mới đến, nếu không mua được tương Đậu Bản, tôi còn định tự làm chút tương ớt ăn đỡ."

"Ha ha ha, vậy thì cô đúng là đến đúng nơi rồi! Ngay cạnh tiệm của mẹ Bàn có một cửa hàng bán đủ loại nước tương, không chỉ có tương Đậu Bản, mà còn có tương đậu nành, tương ngọt và nhiều loại khác nữa."

Chị Lục vui mừng khôn xiết, quả nhiên là đến đúng địa chỉ rồi.

Chị vội vã đi tới tiệm của mẹ Bàn. Bảng hiệu cửa hàng viết bằng cả tiếng Đức và tiếng Trung, mặt tiền rất lớn, chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 314