Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 316

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Giáo sư Asman trông thấy họ qua khung cửa sổ, liền vẫy tay gọi vào nhà.

Giang Minh Ngạn và Trương Huệ đều khoác áo lông màu nâu nhạt, Hàm Hàm mặc áo lông màu hồng tươi, còn hai đứa bé Giang Sâm và Giang Phong thì diện áo khoác đen giống hệt nhau.

Trương Huệ kéo tay Giang Minh Ngạn bước vào nhà, ba đứa nhỏ lẽo đẽo theo sau. Mọi ánh mắt trong căn phòng khách đều đổ dồn về phía họ.

Gia đình này trông thật trang nhã, thu hút mọi ánh nhìn.

“Giang, đây là phu nhân của cậu sao?”

“Vâng thưa giáo sư, đây là Trương Huệ, phu nhân của em.”

“Chào mừng, chào mừng.”

Asman dùng phát âm ngọng nghịu gọi tên Trương Huệ, ông tự nói đùa: “Xin thứ lỗi cho, tôi già đầu rồi nên khó mà nói sõi tiếng của các bạn, nhưng tôi nghĩ cô nhất định sẽ cảm nhận được tấm lòng chân thành của tôi.”

Trương Huệ khẽ cười, trả lời bằng tiếng Đức: “Cảm ơn tấm lòng chân thành của thầy, khiến chúng tôi từ phương xa đến đây cảm thấy ấm lòng.”

Asman kinh ngạc: “Chúa ơi, cô biết nói tiếng Đức sao?”

Trương Huệ cũng bắt chước ông, tinh nghịch nháy mắt: “May mà tôi học được tiếng Đức, nếu không, bỏ lỡ cơ hội giao lưu với thầy thì thật đáng tiếc.”

Asman cười phá lên, vội vàng gọi vợ mình là Martina. Martina bưng một ly rượu vang đỏ đến, cười nói: “Chào mừng những vị khách từ phương xa.”

“Cảm ơn cô.” Trương Huệ tặng quà.

Martina kinh ngạc: “Trà cam lộ ư?”

Mặc dù cách phát âm tiếng Việt của Martina cũng lơ lớ như chồng mình, nhưng Trương Huệ và Giang Minh Ngạn vẫn hiểu được.

“Cô biết loại trà này sao ạ?”

“Đương nhiên rồi, trong nhà tôi cũng có một hộp y hệt như vậy.”

Martina không nhịn được chia sẻ tâm tình, đặt ly rượu xuống, lập tức đi đến tủ lấy hộp trà quý giá của mình ra.

“Đây, đây là em trai tôi gửi từ bên Anh về.”

“Em trai của cô là ai?”

“Em trai tôi cũng là giáo sư, giảng dạy tại một trường đại học ở Anh. Sinh viên tặng cậu ấy hai hộp trà, cậu ấy gửi cho tôi một hộp đó.”

Martina kích động nói: “Đây là lần đầu tiên tôi được uống loại trà ngon đến vậy. Hồng trà thì thô hơn hẳn cam lộ, cam lộ khi pha nở ra trông đẹp vô cùng.”

Trương Huệ nghe đến đó, trong lòng thầm suy đoán, chẳng lẽ sinh viên của em trai Martina là hai đứa con trai của Lâm Tây?

Sao có thể trùng hợp đến thế được?

Martina chắc chắn không biết tên sinh viên của em trai, giờ phút này bà ấy vui đến nỗi hồ hởi hẳn lên: “Lúc nhận được trà này, tôi thấy trà rất ngon nên đã mời rất nhiều bạn bè đến nhà uống trà. Bọn họ cũng thấy ngon, hỏi xin tôi, tôi đành bất đắc dĩ chia cho họ một chút, cô nhìn xem, chỉ còn lèo tèo dưới đáy rồi.”

Trương Huệ và Giang Minh Ngạn nhìn qua, ha, đúng thật, bên trong chắc chỉ còn lại một nửa số trà.

Trương Huệ nháy mắt với Giang Minh Ngạn, ý bảo anh đã được thưởng thức trà cam lộ ở nhà giáo sư chưa?

Giang Minh Ngạn ý bảo, trà quý thế này làm sao người ta lại đem cho anh uống chứ, chắc chắn là chỉ được uống hồng trà thôi.

“Hai người tặng tôi hộp trà này thật sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Thấy Martina có vẻ sốt ruột, Trương Huệ vội đưa trà qua.

Riêng chai rượu Giang Minh Ngạn mang đến, chẳng ai thèm ngó ngàng tới một cái.

Hôm nay nhận được nhiều trà ngon như vậy, Martina hào phóng một lần, lấy bộ sưu tập đồ sứ của mình ra pha một bình trà mời bọn họ uống.

Trước khi Trương Huệ và Giang Minh Ngạn đến, bọn họ đã uống một ít rượu trong khi trò chuyện. Bây giờ vợ của giáo sư mời bọn họ uống trà, nhất định cần phải hưởng ứng rồi, nhưng sau khi uống rượu, dư vị trên đầu lưỡi vẫn còn chưa tan hết, uống trà xanh nhạt vào, ai nấy đều chẳng cảm nhận được hương vị.

Chỉ có những người đến sau, những người chưa uống rượu, biết thưởng thức hương vị tuyệt vời của trà cam lộ mới giơ ngón tay cái lên tán thưởng Giang Minh Ngạn và Trương Huệ.

Trương Huệ cảm thấy hơi tự hào, nói với bọn họ rằng Trung Quốc có mười loại trà nổi tiếng, cam lộ chỉ là một trong số đó.

Martina tấm tắc khen: “Quốc gia cổ kính và đầy bí ẩn của các cô quả thực có quá nhiều điều hay ho.”

Tất nhiên rồi.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 316