Nghe những lời tán thưởng dài dòng kia, Hàm Hàm, Giang Sâm và Giang Phong chẳng hiểu gì, chỉ như ở nhà, bưng chén trà lên nhấp một hớp. Với chúng, trà chỉ là trà mà thôi, có gì đặc biệt đâu, mà ở nhà chúng thì trà chẳng thiếu gì.
Buổi gặp mặt hôm nay không chỉ có ba đứa nhỏ bọn họ mà còn có bốn đứa trẻ người Đức. Hàm Hàm vốn dĩ hướng ngoại, con bé chủ động làm quen, chìa ra một viên kẹo sữa thỏ trắng, rất nhanh đã khiến đối phương thân thiết.
Hàm Hàm kéo hai đứa em trai qua ngồi quây quần bên lò sưởi cùng bọn trẻ, trò chuyện và ăn đồ ăn vặt. Hàm Hàm hỏi bọn chúng học ở đâu, bọn chúng nói học ở trường tiểu học Oster.
Hàm Hàm nói, hai đứa trẻ nhà hàng xóm bên ấy cũng đang học ở trường tiểu học Oster.
Bọn chúng kiêu hãnh nói rằng trường tiểu học Oster là trường tiểu học tốt nhất thành phố, chỉ những đứa trẻ thông minh nhất mới được vào học thôi.
Hai anh em Giang Sâm và Giang Phong ngẩng đầu lên, bọn chúng cũng muốn đến trường tiểu học Oster học.
Dựa theo độ tuổi nhập học ở Đức, bọn chúng vẫn chưa quá lớn để bắt đầu học từ lớp một.
Nhưng với trình độ tiếng Đức của bọn chúng, liệu người ta có nhận chúng vào không?
Giang Minh Ngạn và Trương Huệ cũng rất quan tâm chuyện đi học của con cái, phải đến hai ba năm nữa họ mới về nước, không thể cứ để các con ở nhà chơi rong cả ngày được.
Martina cũng kể cho bọn họ nghe về trường tiểu học Oster, Martina quen một giáo viên ở văn phòng trường, bảo có thể giúp giới thiệu.
Trương Huệ lo các con nói chưa sõi, sợ người ta không nhận, Martina nói dù sao cũng là học tiểu học, mặc dù sẽ có những bài đánh giá đơn giản nhưng cũng không quá khó, cộng thêm bọn họ là người nước ngoài, người ta cũng sẽ thông cảm cho.
Trương Huệ ngầm hỏi trường này có chào đón học sinh nước ngoài không.
Martina nói: “Một nửa học sinh ở trường tiểu học Oster là học sinh Đức, một nửa đến từ các nước Châu Âu khác, trường tiểu học Oster được coi là một môi trường đa văn hóa đặc trưng của quốc gia.”
Nói đến đây Trương Huệ hiểu ngay, dù nhìn theo hướng nào, trường tiểu học Oster vẫn là lựa chọn tối ưu nhất để đưa các con đi học.
Martina rất mến mộ gia đình bọn họ, một tuần sau, bà ấy đặc biệt gửi lời mời đến một người bạn đang công tác tại trường tiểu học Oster để cùng uống trà. Giang Minh Ngạn và Trương Huệ cũng đưa các con sang nhà giáo sư Asman.
Bạn của Martina cũng nể lời mời, trực tiếp đánh giá trình độ của ba đứa trẻ ngay tại chỗ.
Bài kiểm tra không bàn về khả năng ngôn ngữ, mà chủ yếu là về toán học, khoa học… tức là những kiến thức cơ bản phổ thông.
Nhờ có cha làm trong ngành kỹ thuật, ngày thường ba đứa nhỏ được hun đúc nên tiếp thu không ít kiến thức, chắc chắn đã dễ dàng vượt qua bài kiểm tra đầu vào này. Đặc biệt, khả năng toán học của chúng đã khiến vị giáo viên không khỏi ngạc nhiên, thán phục.
Kiểm tra đơn giản xong, ông ấy nói thẳng: “Ba đứa nhỏ nhà cô đều đã có nền tảng học vấn, nhưng vì khả năng nói tiếng Đức còn chưa được tốt lắm, nên tôi đề xuất cho hai cậu con trai theo học lớp một, còn cô con gái có thể vào lớp hai.”
Ba đứa trẻ mừng ra mặt, vội vàng nói cảm ơn thầy giáo.
Vị giáo viên cười nói: “Không cần cảm ơn thầy, khi nào khai giảng học kỳ sau, nhà trường sẽ bố trí một giáo viên chuyên trách đến làm bài kiểm tra chính thức cho các em. Thầy tin các em chắc chắn sẽ vượt qua thôi.”
Nghe đến đó, Hàm Hàm tự nhủ sẽ cố gắng học tập chăm chỉ để trau dồi tiếng Đức của mình, trước khi bọn họ bắt đầu đi học vào học kỳ tới.
Để cảm ơn Martina đã giới thiệu và những lời khuyên chân thành của bạn bà ấy, bọn họ mang hai hộp trà quý đến, mỗi người một hộp để làm quà cảm ơn.
“Ôi, Trương Huệ, cô thật quá chu đáo!” Martina vui vẻ nói: “ Tôi nhất định sẽ nhâm nhi cạn ly cam lộ cô tặng.”
Bạn của Martina không biết cam lộ quý giá ra sao, nhưng từ phản ứng của Martina và bao bì tinh xảo của hộp trà, ông ấy đã ngầm hiểu đây không phải món quà tầm thường.
Ông ấy cũng cười tươi nhận lấy.
Chuyện học hành của con cái tạm thời đã ổn thỏa, cả nhà có thể hân hoan chuẩn bị đón Tết.
---