Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 343

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Không nói đến công việc, Giang Hàm hỏi sau khi về nước anh làm gì: “Nghe dì Lâm nói anh và em trai đang phụ trách việc kinh doanh ở Hồng Kông? Cụ thể là làm gì vậy?”

“Chỉ là mấy công việc liên quan đến đầu tư thôi, nhàm chán lắm, em sẽ không có hứng thú đâu.”

“Anh cứ nói đi, em muốn nghe.” Giang Hàm xích lại gần anh một chút.

Hà Trạch Duệ dựa lưng vào ghế sô pha, không để lại dấu vết mà cũng xích lại gần cô hơn: “Vậy thì để anh kể em nghe chuyện mua lại cổ phần của một công ty hàng hải vào mùa hè năm ngoái.”

Hai mắt Giang Hàm sáng lấp lánh, những chuyện lênh đênh trên biển nghe sao mà thú vị đến thế.

Lý Hướng Hoa ngồi đó ba hoa khoác lác với bạn bè, uống nhiều trà xong xoa bụng đứng dậy tìm nhà vệ sinh. Hay thật, anh ta nhìn thấy cái gì đây?

Anh ta nhìn thấy cái thằng anh em vừa dặn dò mình đừng có tơ tưởng gì đến Giang Hàm, giờ lại đang kề vai trò chuyện cùng cô bé, vẻ mặt hoạt bát, khác hẳn cái thái độ sắt đá kiệm lời lúc trước.

Hừ, đều là đàn ông lớn cả rồi, Hà Trạch Duệ nghĩ gì mà giấu được anh ta chứ?

Nửa tiếng trước khi bắt đầu bữa tối, có người từ khách sạn Hoa kiều đến nhắc nhở mọi người chuẩn bị đến giờ dùng bữa.

Lý Hướng Hoa trông thấy đôi chân dài của Hà Trạch Duệ vô thức hướng về phía hai chị em nhà họ Giang, lập tức kéo anh lên xe mình: “Nói thật đi, có phải cậu thích Giang Hàm không?”

“Không đến lượt cậu bận tâm. Cậu chỉ cần nhớ, đừng bao giờ làm phiền Hàm Hàm là được rồi.”

Lý Hướng Hoa hừ nhẹ một tiếng, rồi lái xe theo chiếc xe phía trước về phía khách sạn Hoa kiều.

Lý Hướng Hoa cười lạnh: “Chà, mới nói chuyện vài câu mà đã ‘Hàm Hàm’ ngọt xớt rồi cơ à?”

“Cậu có đi không, hay là tôi đổi xe khác đây?”

Lý Hướng Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định theo đuổi Giang Hàm. Sáng sớm ngày mai anh ta phải đi, nên ăn tối xong, anh ta lén đưa cuốn kịch bản anh ta mang theo cho Giang Hàm.

“Cho cô cuốn kịch bản này, khi nào rảnh thì cô cứ đọc cho vui như một cuốn tiểu thuyết. Thích thì cô đọc, không thích thì cô cứ vứt đi.”

Lý Hướng Hoa đã nói như vậy, Giang Hàm cũng không tiện từ chối, đành nhận lấy.

“Được, khi nào rảnh tôi sẽ đọc.”

Khách mời dự tiệc cưới, ngoại trừ những người sống ở Thượng Hải, tất cả những vị khách phương xa khác đều ở lại khách sạn Hoa kiều, chỉ có những người họ hàng thân thiết của đôi vợ chồng mới cưới là ở lại nhà.

Lúc trở về, Trịnh Hinh Hinh và Giang Hàm ngồi chung xe. Trịnh Hinh Hinh cất tiếng hỏi: “Nghe nói cái cậu Lý Tường Hoa kia mời con đóng phim à?”

“Vâng, con từ chối rồi ạ.”

“Không thích sao?”

“Không phải không thích, chỉ là chưa mấy mặn mà.”

“À, thì ra là vậy. Sau này nếu con có hứng thú thì cứ đến tìm bác. Nhà họ Trịnh có cổ phần trong một công ty điện ảnh, nếu con muốn thì cứ ký hợp đồng với công ty nhà mình, đừng để người ngoài bắt nạt.”

“Cháu cảm ơn bác gái út ạ.” Giang Hàm cười ngọt ngào.

Trịnh Hinh Hinh đưa tay xoa xoa gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô bé: “Giống mẹ con quá, chẳng trách cái cậu Lý Tường Hoa kia lại để ý con. Ôi, sang năm bác mà sinh được một đứa con gái ngoan như con thì tốt biết mấy!”

“Bác gái út cứ cố gắng nha!”

Trịnh Hinh Hinh cười ha ha, đúng là phải tranh thủ thời gian đấy. Hai người bọn họ mất mười năm mới kết hôn, quả thực cần phải nhanh chóng sinh con.

Sau khi tham dự đám cưới của anh hai, Trương Huệ không vội quay về ngay, ở lại Thượng Hải với cha mẹ mấy ngày. Sau bữa trưa hôm ba mươi Tết, cả nhà mới lên máy bay về Bắc Kinh, tối đến nhà tổ họ Giang ăn bữa cơm đoàn viên ấm cúng.

Con cháu trong nhà đều đã lớn cả, Giang Hàm lớn nhất năm nay sắp tốt nghiệp đại học, Thược Thược nhỏ nhất năm nay cũng đang học cấp hai. Bọn trẻ nhanh nhẹn, vào bếp làm việc cũng lưu loát khiến Tô Đường và Trương Huệ được nhẹ nhõm phần nào.

Hai chị em dâu vừa cắn hạt dưa vừa xem ti vi, không hề lãng phí chút thời gian trò chuyện nào.

Hai anh em Giang Minh Thăng và Giang Minh Ngạn cũng đang trò chuyện rôm rả. Giang Minh Thăng nghe cậu em nói một hai năm nữa phải đến Đại học Hoài Sơn dạy học thì không khỏi sững sờ.

“Đang yên đang lành sao lại muốn đến thành phố Hoài Sơn? Tài nguyên ở đó sao sánh bằng Đại học Thanh Hoa danh tiếng?”

“Tuy không sánh được, song cũng có những cái hay riêng.”

Đại học Hoài Sơn đã liên lạc với anh, thành phố Hoài Sơn định xây dựng viện nghiên cứu cơ khí và chân thành mời anh làm viện trưởng. Hiện tại viện nghiên cứu đang xây dựng, hứa hẹn chỉ cần anh chịu đi thì có thể sử dụng mọi thiết bị theo yêu cầu.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 343