Nghe em trai giải thích cặn kẽ, Giang Minh Thăng mới vỡ lẽ, hóa ra cậu ấy đã thật sự động tâm chứ không phải nói tùy tiện cho qua.
“Vì Huệ Huệ nên em mới muốn về thành phố Hoài Sơn bên đó sao?”
“Cũng không hẳn, chủ yếu vẫn là vì em muốn đi. Hơn nữa ông bà nội cũng già rồi, em muốn đưa hai cụ đến sống ở thành phố Hoài Sơn. Khí hậu ở đó ấm áp dễ sống, ông bà nội sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Năm nay cha anh cũng sắp về hưu rồi. Đến lúc đó, cha mẹ cũng có thể đi cùng. Không biết bọn họ có đi hay không, dù sao nhà anh cả và chị dâu vẫn còn hai đứa nhỏ đang đi học.
“Nếu cha mẹ muốn đi thì anh với Tô Đường nhất định không có ý kiến gì. Tiểu Ngư Nhi và Thược Thược đã lớn rồi, cũng không còn bám người như lúc nhỏ nữa.”
“Em nói với ông bà, cha mẹ chưa?” Giang Minh Thăng vội hỏi.
“Vẫn chưa, còn một hai năm nữa, chưa cần vội vàng.”
Nói là chưa cần vội vàng, nhưng cũng không còn lâu nữa. Giang Minh Thăng nói với vợ ý định này, bị Phan Lạc Tinh nghe được, thế là cả nhà đều biết chuyện.
“Con thấy rất tốt. Miền Bắc mùa hè nóng bức, mùa đông lạnh giá, lúc trẻ còn không cảm nhận được, bây giờ lớn tuổi, càng ngày càng không chịu nổi.”
Giang Tùng nói xong, nhìn về phía cha mẹ: “Cha mẹ muốn đi không ạ? Nếu không, con và Lạc Tinh sẽ ở lại Bắc Kinh với cha mẹ.”
Giang Trường An không nói gì, Văn Ngạn Thu lại cười: “Đi thôi. Cha mẹ cũng không còn quen biết nhiều người già ở Bắc Kinh nữa, mấy năm nay đều đã khuất cả rồi.”
Con cháu trong nhà đều im lặng.
Giang Trường An cũng cười, cả đời người, sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình.
“ Tôi thì không muốn ở thành phố Hoài Sơn đâu. Đến huyện Vân Đỉnh đi, ở với cha mẹ Huệ Huệ, chúng ta mấy người già cùng nhau an dưỡng tuổi già. Thường ngày còn có thể đi chợ, đi dạo, câu cá, tôi thấy tốt hơn ở thành phố nhiều.”
“ Đúng, tôi cũng thấy đến huyện Vân Đỉnh rất tốt. Ô hay, hơn hai mươi năm rồi mà bà già này chưa được ăn quả anh đào Huệ Huệ với Minh Ngạn trồng sau khi kết hôn đâu.”
Hai cụ vừa nói, cả nhà lại trở nên sôi nổi hẳn lên.
Phan Lạc Tinh cười nói: “Con thấy cũng đừng chờ hai năm nữa. Qua Tết chúng ta đi luôn đi. Tháng ba ở chỗ chúng ta tuyết còn chưa tan, vậy mà huyện Vân Đỉnh đã tràn ngập sắc xuân rồi.”
“Đi, chúng ta đi!”
Tô Đường ai da một tiếng: “Sau này chúng ta đến huyện Vân Đỉnh ăn Tết nhé, ở Bắc Kinh ăn Tết mãi cũng phát ngán.”
Tiểu Ngư Nhi giơ tay: “Vậy con đến huyện Vân Đỉnh nghỉ hè, lên núi hái nấm, ăn món tương thịt sốt nấm đặc biệt ở đó.”
Giang Hàm cười tủm tỉm: “Đó không phải đặc sản của huyện Vân Đỉnh, mà là đặc sản của mẹ chị đấy.”
Nói về món ăn ngon ở huyện Vân Đỉnh thì có vô số chủ đề để bàn tán.
“Năm nay bà thông gia có làm rất nhiều thịt khô. Anh hai Huệ Huệ kết hôn, cho gia đình họ Trịnh một ít, trong nhà mình còn mấy chục cân lận. Chúng ta đi sớm còn được thưởng thức món thịt khô chính hiệu của huyện Vân Đỉnh.”
Giang Minh Ngạn vẫn luôn im lặng, lúc này đành thở dài nói: “Con vẫn chưa đi được, sớm nhất phải đợi đến năm sau.”
“Ha ha ha, vậy con cứ đợi đi, chúng ta sẽ đi trước một bước.”
Qua Tết, sau rằm tháng Giêng, bốn người già trong nhà lên xe lửa đến huyện Vân Đỉnh. Trương Huệ cũng có việc phải lên núi Mạnh Đỉnh nên đi cùng, đương nhiên phải có xe đưa đón.
Qua Tết nhìn thấy con gái, Trần Lệ Phương và Trương Cao Nghĩa không ngạc nhiên chút nào. Nhưng khi nhìn thấy bốn vị thông gia, Trần Lệ Phương tươi cười đón khách: “Khách quý hiếm thấy ghé thăm, mời vào, mời vào!”
“Ha ha ha, anh chị thông gia đừng khách sáo quá, sau này chúng ta còn nhiều dịp gặp gỡ lắm mà.”
Trương Huệ nói với người mẹ đang ngỡ ngàng: “Sau này ông bà và cha mẹ chồng con sẽ sinh sống, dưỡng lão ở đây luôn. Năm sau con và Minh Ngạn cũng sẽ về đây.”
Trần Lệ Phương phấn khởi vỗ đùi: “Mọi người đến thì tốt quá, sang năm ông Trương nhà tôi về hưu, tôi còn đang bàn với ông ấy mời cả nhà đến đây chơi đó!”
Căn nhà của hàng xóm đã chuyển đi, hai vợ chồng Trương Kiến Sơn dư dả để mua lại, gia đình cũng chẳng thiếu chỗ ở.
Để người nhà họ Giang sinh hoạt thoải mái, Trương Kiến Sơn đã đục một lối đi thông giữa hai sân. Gia đình họ Trương chuyển sang ở căn nhà mới mua, nhường lại căn nhà cũ cho Phan Lạc Tinh và những người khác.
Chẳng ngờ thông gia lại thân thiện đến vậy, trong lòng Phan Lạc Tinh vô cùng ấm áp, ngày một thêm gắn bó với Trần Lệ Phương hơn.
Năm nay về sớm, Trương Huệ ở nhà nửa tháng rồi mới sắp sửa một mình lên núi Mạnh Đỉnh.
---