Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 75

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trương Huệ quay người định rời đi, Viên Hiểu Đình liền ngăn cô lại: “Nghe nói thầy hiệu trưởng trường cô rất coi trọng cô đấy, cô phải ra sức mà phấn đấu, tranh thủ giành được danh hiệu giáo viên ưu tú nhé.”

Thẩm Yến buột miệng chửi thề một câu, cô ấy biết ngay mà, người đàn bà khó tính gây rắc rối cho Trương Huệ chắc chắn có Viên Hiểu Đình nhúng tay vào.

Trương Huệ tức đến mức chẳng còn tâm trạng mua vải, quay đầu về nhà luôn.

“Sao lại giận dỗi như vậy?” Giang Minh Ngạn không hiểu, đang yên đang lành ra ngoài một chuyến lại xị mặt về.

Trương Huệ sà vào lòng anh, cảm thấy mệt mỏi rã rời.

“Nói anh nghe xem nào, em không nói thì sao anh biết em không vui được chứ.”

Giang Minh Ngạn dỗ dành cô, thuận tay kéo dây buộc tóc của cô ra, để mái tóc đen dài xõa tung mượt mà.

“Nếu em mất việc thì sao?”

“Mất việc à.”

Giang Minh Ngạn nghĩ đến những trăn trở về công việc tháng này của cô, hôn lên trán cô một cái: “Không có việc làm cũng không sao cả. Công nhân bình thường trong xưởng mỗi tháng hơn ba mươi đồng lương đã nuôi được cả một gia đình đông người rồi, tiền lương của anh cộng thêm trợ cấp dư sức để hai chúng ta sống thoải mái.”

“Không được, không thể không có công việc.”

Trương Huệ tự nhủ lòng mình, không thể không có công việc được, cô còn phải tiết kiệm tiền để mua những món đồ quý giá, đây đều là của để dành đảm bảo tuổi già an nhàn của cô, còn hơn cả tiền lương hưu về sau này nhiều.

“Em phải nói chuyện thẳng thắn với Trang Hồng, giải quyết rõ ràng mới được.”

Giang Minh Ngạn cười nói: “Vậy em cứ nói chuyện với bà ta đi, nếu như không thể thỏa thuận được thì chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”

Huyện Vân Đỉnh không chỉ có một trường tiểu học dành cho con em công nhân của xưởng sắt thép, nếu không được thì tìm cách chuyển sang trường khác cũng tốt, ví dụ như đến trường của cha vợ dạy học, nhất định sẽ không ai dám bắt nạt cô.

Sau khi hạ quyết tâm, Trương Huệ cũng không còn buồn bực nữa, cứ chờ nói chuyện xong rồi tính.

“Buổi chiều anh lên núi với em.”

“Đi nhặt nấm hả?”

“Ừm, bây giờ đã là đầu tháng mười rồi, nếu không đi nhặt nhanh, một thời gian nữa nhiệt độ hạ xuống trên núi sẽ hết nấm, chỉ có thể hái chút nấm khô trên những gốc cây mục thôi.

Mộc nhĩ cũng được, tráng trứng hay trộn rau đều ngon cả.”

Nhắc đến chuyện ăn uống, Trương Huệ liền vui vẻ: “Chúng ta nhặt nhiều một chút nhé, nếu không đủ phiếu thịt thì em sẽ đổi với mẹ một ít.”

“Đều nghe em cả.”

Buổi trưa, Giang Minh Ngạn nấu cơm, Trương Huệ giúp rửa rau: “Mấy cây ăn quả nhà mình trồng đều sống cả rồi. Cái lu nước ngoài sân vẫn trống không, tháng này cha em không câu được nhiều cá.”

Câu được một hai lần như thế cũng không đủ cho cả nhà ăn.

Lu nước để ngoài trời, không được thay nước nên bên trong đã mọc rêu xanh.

Hai người ăn cơm trưa qua loa, chẳng ai buồn nghỉ trưa, chỉ nghỉ ngơi một lúc rồi ra khỏi thành phố.

Trương Huệ không biết, khi hai vợ chồng bọn họ ra khỏi thành phố bằng con đường phía Bắc, lại tình cờ đi ngang qua nhà Trang Hồng. Lúc ấy, mẹ con Trang Hồng đang dùng bữa trưa.

Tính cách Trang Hồng rất mạnh mẽ, một người góa phụ một mình nuôi con gái thì phải cứng cỏi, nếu không sẽ dễ dàng bị người ta bắt nạt.

Trên bàn cơm không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng bát đũa chạm nhau lách cách.

Không chỉ trong bữa ăn, ngày thường, cho dù hai mẹ con đều ở nhà cũng không nói được mấy câu.

Nếu có nói chuyện thì cũng chỉ là những câu đơn giản như ăn cơm, đi ngủ, giặt quần áo các thứ…

Chồng của Trang Hồng qua đời, nhà chồng cho rằng bà ta mang lại xui xẻo, ngày nào cũng gây sự làm khó dễ, con gái bà ta cũng bị anh chị họ bắt nạt.

May mắn là Trang Hồng có học thức, lại có người thân làm xưởng trưởng nên vẫn có thể rời khỏi nơi đó.

Lúc đi mang theo con gái, bà ta còn nhờ quan hệ để đổi họ cho con gái, theo họ Trang của bà ta. Cuộc sống sau khi đến huyện Vân Đỉnh tốt hơn những gì bà ta tưởng tượng rất nhiều.

Trang Bảo Hân mặc bộ quần áo thường nhật đã bạc màu, rụt rè liếc nhìn mẹ mình, suy nghĩ hồi lâu rồi ngẩng đầu lên lại cúi xuống.

Trang Hồng nhíu mày, cạch một tiếng đặt đũa xuống: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 75