“Mẹ ơi, mẹ, mẹ có thể mua cho con một chiếc váy không ạ?”
Trang Bảo Hân vội vàng giải thích: “Lớp con có rất nhiều bạn học nữ mặc váy, con cũng muốn có một chiếc, không cần loại váy hoa lòe loẹt kia đâu ạ, váy trắng bình thường là được rồi.”
Trang Bảo Hân đầy mong đợi nhìn mẹ. Trang Hồng đột nhiên đứng dậy, tức đến phát run: “Mẹ đã dạy con thế nào, từ bé mẹ đã dạy con ra sao, sao con lại không hiểu chuyện như thế?
Mẹ đã nói với con hàng trăm lần rồi, phụ nữ phải giản dị, nền nã. Mặc quần thì sao, mặc quần ảnh hưởng đến việc con là con gái sao? Tóc ngắn thì sao, tóc ngắn ảnh hưởng đến việc con là con gái sao?
Con là con gái mà không nghĩ cách học tập cho tốt đi, con làm mẹ quá thất vọng.”
Trang Bảo Hân sợ phát khóc: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, con không dám nữa, mẹ đừng tức giận mà.”
Trang Hồng hất ghế ra: “Đi rửa bát rồi về phòng suy nghĩ lại đi.”
Trang Bảo Hân cúi đầu.
“Còn nữa, mẹ giao bài tập về nhà cho con, không được lười biếng.”
Trang Bảo Hân lau khô nước mắt, im lặng thu dọn bát đĩa vào bếp.
Trang Hồng nhốt mình trong phòng, ngồi bên giường hồi lâu, mở tủ đầu giường ra, bên trong có một khung ảnh. Trong khung ảnh là hai cô gái trẻ đang cười vui vẻ.
Trang Hồng nhẹ nhàng thở dài, đóng tủ đầu giường lại.
Trang Bảo Hân ngồi dưới mái hiên làm bài tập, những bài toán số học như vô tận, khiến cô bé lạc lối không tìm thấy đường nhưng lại không thể bỏ cuộc, chỉ có thể tiếp tục ngồi đó cho đến khi mặt trời ngả về Tây.
Trong nhà tĩnh lặng đến nỗi Trang Bảo Hân nghe thấy tiếng người làng bên ngoài qua lại, nói cười rôm rả. Giọng nói ấy nghe quen tai quá, dường như con bé từng nghe ở trường học của mẹ, hay bắt gặp đâu đó trên đường làng.
Chị gái kia mặc váy xinh quá, mặc quần cũng rất đẹp.
Trương Huệ và Giang Minh Ngạn mang về hai giỏ nấm đầy ắp, về tới nhà thì cả hai ngồi xổm bên giếng nước, kì cọ mãi. Mỗi người một việc, người thì rửa sạch, người thì tỉ mẩn thái nhỏ. Thái xong chỗ nấm, Trương Huệ xoa xoa cổ tay.
“Em mỏi tay quá, anh băm giúp em chỗ thịt này nhé?”
Giang Minh Ngạn tay khỏe, băm thịt vừa thoăn thoắt vừa khéo léo. Trương Huệ tranh thủ chuẩn bị gừng, tỏi, ớt và các thứ gia vị khác.
Đến bữa, một tô tương thịt xào nấm đầy ắp, thơm lừng đã dọn ra.
Họ không nỡ bỏ phí chút tương nào còn sót lại dưới đáy nồi, liền dùng một chiếc nồi khác luộc mì, sau đó trút mì vào nồi tương, trộn đều và vét sạch. Thật sự chẳng hề lãng phí chút nào.
“Phiếu thịt nhà mình lại cạn rồi.”
“Không sao, lát nữa anh sẽ đổi phiếu của mấy đứa Hồng Minh về.”
Mấy đứa Hồng Minh ở ký túc xá, ăn cơm ở nhà ăn tập thể, nhưng hễ thèm của ngon vật lạ là lại ra mấy quán ăn tư nhân bên ngoài. Mấy chỗ đó thì không cần phiếu thịt, có tiền là mua được.
Trương Huệ bỗng nhớ đến địa điểm làm thêm mà Thẩm Yến từng nhắc đến hồi tháng trước. Nhưng sau khai giảng, trăm công nghìn việc, Thẩm Yến cũng quên mất, cô cũng chẳng tiện hỏi lại.
Sau bữa cơm chiều, tương thịt xào nấm đã nguội hẳn. Trương Huệ cẩn thận đổ đầy hai chiếc chai thủy tinh lớn, Giang Minh Ngạn một tay xách, hai người thong thả tản bộ đến ngõ Điềm Thủy.
“Ôi chao, hai vợ chồng son sao lại đến giờ này? Hai đứa đã dùng bữa chưa?”
“Dạ, chúng cháu dùng bữa rồi ạ. Tiện đường đi dạo nên ghé thăm ba má một lát.”
“Ba má cháu đều ở nhà cả đấy, còn anh cả cháu thì mới đi làm về, chắc là tăng ca muộn.”
Họ hàn huyên vài câu với mấy người hàng xóm đang hóng gió dưới sân tập thể, rồi cùng nhau lên lầu. Trương Huệ cười tươi gõ cửa, nhưng vừa thấy chị dâu đang khóc nức nở thì nụ cười trên môi cô lập tức tắt hẳn.
“Chị dâu, có chuyện gì vậy? Anh cả lại bắt nạt chị à?” Trương Huệ vừa hỏi, vừa lườm nguýt người anh trai.
Trương Kiến Sơn vội vã phân bua: “Không phải anh đâu, em đừng có vu oan cho người tốt.”
“Vậy thì có chuyện gì?”
Trần Lệ Phương mặt mày hằm hằm: “Thì cái bọn vô liêm sỉ ở tổ dân phố ấy chứ ai, chúng nó nói nhà mình sống đã khá giả rồi, thì đừng có mon men đến tổ dân phố xin việc nữa.”
“Lạ lùng vậy chứ!” Trương Huệ trợn tròn mắt. “Đâu phải tất cả mọi người đều có thể làm việc vặt được đâu chứ, vả lại chị dâu cũng đâu có cướp công việc của ai.”
Hơn nữa, cái việc dán hộp giấy lặt vặt ấy thì bao giờ cho hết được mà sợ người khác tranh giành?