Lời lẽ rõ ràng đến vậy, tựa hồ không còn gì để bàn thêm. Trương Huệ xoay người định rời đi, nhưng lại bị bà Trang Hồng gọi giật lại.
“Hiệu trưởng Trang còn điều gì muốn chỉ bảo thêm sao ạ?”
“Trương Huệ này, cô còn trẻ nên chưa hiểu thấu đâu. Phụ nữ chúng ta không thể quá nổi bật, bị quá nhiều người để mắt tới thì chẳng phải là chuyện hay ho gì.”
Trương Huệ lập tức hiểu ra dụng ý của bà Trang Hồng. Bà ta không cho phép các cô giáo trong trường mặc váy, e rằng họ quá xinh đẹp, dễ thu hút sự chú ý của đàn ông.
Người phụ nữ này rốt cuộc đã gặp phải những trắc trở gì thời trẻ mà lại hình thành nên thứ suy nghĩ như vậy?
Theo quan điểm của Trương Huệ, thì quả thực là quá đỗi cực đoan.
Chiều tan trường, Trương Huệ bắt gặp con gái bà Trang Hồng ở cổng. Cô bé chừng mười mấy tuổi, dường như đang học cấp hai.
Tóc cô bé cắt rất ngắn, mặc một bộ đồ trung tính giản dị. Trông cô bé rụt rè, cúi đầu đứng chờ ở cổng trường, không gọi ai, cũng chẳng dám bước vào.
Chính những vấn đề tâm lý của bà Trang Hồng đã khiến con gái mình phải chịu đựng như vậy, bà ta rốt cuộc đang nghĩ gì đây?
Trương Huệ không khỏi thấy thương cảm cho cô gái nhỏ này.
Tối đến, sau bữa cơm, Trương Huệ trở về nhà mẹ đẻ. Vừa bước chân vào cổng, cô đã thấy mẹ Trần Lệ Phương nét mặt hớn hở, tinh thần phấn chấn lạ thường.
Chị dâu lặng lẽ kể cô nghe, rằng chiều nay mẹ đã ra tận tổ dân phố, mắng cho mấy người đàn bà chuyên gây chuyện phải câm như hến, mắng đến khô cả cổ họng, rồi mới chịu về rót cốc nước nguội mà uống.
Trương Huệ biết rõ nên không hề lấy làm ngạc nhiên, đó vốn là thói quen thường thấy của mẹ cô.
Thuở còn đi học, vì vẻ ngoài xinh xắn mà cô thường bị bạn bè cô lập. Có lần, cô bị mấy đứa con gái chặn đường ở nhà vệ sinh để gây sự. Hay tin, mẹ cô liền xắn tay áo, đi đến tận từng nhà mà mắng cho ra ngô ra khoai.
Lên đến cấp hai, cấp ba, cái tuổi mới lớn bắt đầu nảy sinh tình cảm nam nữ, cô từng bị bạn học nam trêu ghẹo. Thế mà mẹ cô, lần ấy lại thể hiện một sức chiến đấu quả là đáng nể.
Trương Huệ thầm biết ơn mẹ vô cùng. Có lẽ chính nhờ sự che chở, bao bọc của mẹ mà cô mới có thể lớn lên một cách lành lặn, không vấp phải những sóng gió đầu đời.
Trang Hồng, cô nghĩ, có lẽ trong quá khứ người phụ nữ ấy cũng từng gặp phải cảnh đời ngang trái, nhưng lại chẳng có một ai đứng ra bảo vệ.
Nghĩ đến đó, Trương Huệ cũng phần nào thấu hiểu được nỗi bất an sâu thẳm trong lòng Trang Hồng. Dẫu chỉ là một chút thôi.
Nếu quả thực như cô phỏng đoán, một khi Trang Hồng đã lớn chừng này, lại không thể tự mình thoát khỏi hoàn cảnh, còn nỡ lòng nào đối xử như vậy với chính đứa con gái ruột thịt, thì cuộc đời này còn có ý nghĩa gì nữa đây?
Trương Huệ chạy đến, sà vào lòng mẹ mà dụi dụi.
Trần Lệ Phương giả vờ đẩy cô ra, trách yêu: “Đã lấy chồng rồi còn làm nũng, sang năm con cũng thành mẹ người ta rồi đấy chứ!”
“Dẫu sao thì mẹ vẫn là mẹ của con mà.”
Trần Lệ Phương hừ nhẹ một tiếng, kiêu hãnh quay mặt đi, nói: “Mấy đứa các con đúng là đồ vô dụng, toàn dựa dẫm vào mẹ cả thôi.”
Lưu Lị bên cạnh cười tủm tỉm: “Mẹ nói quả không sai.”
“À này, Mập Mạp đã uống hết chỗ sữa bột chưa con? Hai hôm trước bố mẹ thằng Minh Ngạn có gửi chút ít sang. Con với thằng Minh Ngạn thì lớn rồi, đâu cần đến nữa, để hôm nào con mang sang cho Mập Mạp nhé.”
“Thôi mẹ đừng mang nữa, lần trước đưa vẫn còn đấy ạ.”
“Còn được bao nhiêu nữa ạ?” Cô nhớ tổng cộng cũng chẳng có là bao.
“Còn độ một túi rưỡi thôi.”
“Cái gì cơ?” Trương Huệ ngạc nhiên nhìn mẹ.
Trần Lệ Phương thấy vậy thì không vui, liếc cô: “Nhìn mẹ làm gì? Thứ sữa bột quý giá thế này, đâu thể nào uống hàng ngày được. Hai ngày một lần là đã quý lắm rồi chứ!”
“Hai ngày uống một lần thì cũng phải hết rồi chứ ạ? Hay là mẹ pha nửa thìa vào một bát đầy?”
Mập Mạp nghe vậy, cái đầu nhỏ lắc lắc như trống lúc lắc, líu lo: “Dạ, cô đoán đúng rồi đấy ạ.”
Trương Huệ: “...”
“Được rồi, được rồi, mẹ biết rồi. Cứ ngày nào cũng cho nó uống là được chứ gì.”
Về đến nhà, Trương Huệ thấy Giang Minh Ngạn vẫn còn đang ngồi trong phòng làm việc, miệt mài với những bản phác họa. Đứng ở cửa, cô hỏi vọng vào: “Anh đã tắm rửa chưa đó?”
“Tắm rồi. Anh có để lại nước ấm cho em rồi đấy, em đi tắm đi.”
“Vâng.”
Một lát sau, Trương Huệ tắm gội xong xuôi, vừa lau mái tóc ẩm ướt vừa bước vào phòng, hỏi: “Anh sắp xong việc chưa đó?”
Cất gọn bản vẽ, Giang Minh Ngạn liền đứng dậy. Trương Huệ mỉm cười đi tới, ngồi xuống chiếc ghế.
Giang Minh Ngạn đứng sau ghế, dùng chiếc khăn bông mềm mại lau tóc cho cô. Trương Huệ thì vừa tận hưởng cảm giác dễ chịu ấy, vừa không ngừng cằn nhằn về cái sự tiết kiệm đến mức khắc nghiệt của mẹ mình.