“Đằng nào hôm đó cũng là ngày mưa. Mặc bộ đồ đẹp đẽ như vậy ra ngoài, chẳng may bị ướt sũng, hỏng mất thì tiếc đứt ruột.”
“Trời mưa thì con cũng chẳng ướt được đâu. Đến lúc đó, khi ra ngoài thì để anh cả cõng, còn bảo con gái nhà thím Hai cầm ô che cho là được.”
“Ôi chao, cũng chẳng cần phải phô trương đến mức ấy. Người ta nhìn vào lại đàm tiếu, chê cười cho.”
Anh cả nhờ người mang về tấm vải đỏ tươi từ Thượng Hải, mẹ Thẩm Yến còn đích thân nhờ một bà cụ phúc thọ song toàn khâu mấy mũi lên đó, may thành một bộ váy chứa đựng tất cả tình cảm của gia đình. Thẩm Yến mặc vào một cách cẩn trọng, lòng thấy ấm áp khôn nguôi.
“Mẹ ơi, đẹp quá mẹ ạ, mọi người đã vất vả vì con nhiều rồi.”
Mẹ Thẩm Yến cười hiền từ nói: “Cả đời con gái chỉ có một lần, bỏ chút công sức cũng chẳng sao. Chỉ cần sau này con sống yên ổn, hạnh phúc là cha mẹ đã mãn nguyện rồi.”
Mắt Thẩm Yến đỏ hoe.
“Khóc lóc cái gì chứ, đã đến ngày cưới đâu mà.”
Thẩm Yến dậm chân: “Con khóc vì cái thời tiết c.h.ế.t tiệt này đây mẹ. Sao mà mưa mãi không chịu ngớt chứ. Ôi, con không muốn kết hôn vào ngày mưa đâu!” Cô bé bỗng chốc suy sụp.
Thẩm Yến kết hôn vào ngày hai mươi tám tháng Mười. Kỳ lạ thay, cơn mưa dai dẳng đã tạnh vào ngày hai mươi sáu tháng Chạp, và ngày hôm sau trời nắng chói chang, ấm áp như giữa mùa hè, khiến bùn đất đã khô đi được một nửa. Nếu có điều kiện, nhà họ Thẩm và nhà họ Nghiêm nhất định sẽ muốn tìm một ngôi miếu nào đó để thắp hương, tạ ơn ông trời có mắt.
Còn người thầy xem ngày bị hai nhà trách mắng mấy hôm nay thì đang vui vẻ cười ha hả ở nhà. Ông ta nói mà, ngày hai mươi tám này, chẳng cần tính toán gì nhiều, nghe cái đã biết là ngày lành rồi.
Dù sao thì tâm trạng của Thẩm Yến cũng rất tốt. Điều duy nhất khiến cô có chút không vui là nhiệt độ tăng quá nhanh. Chẳng nói áo sơ mi hay áo khoác, ngay cả mặc áo ngắn tay vào buổi trưa cũng thấy nóng nực, chỉ có sáng sớm và tối muộn mới se lạnh dễ chịu một chút. Chiếc váy cưới màu đỏ tươi, với độ dày của vải và lớp lót, đáng lẽ có thể mặc được cả trong những ngày đầu đông.
Trương Huệ nghe cô phàn nàn, liền cười nói: “Cậu nên bằng lòng đi. Vẫn còn tốt hơn nhiều so với trời mưa tầm tã ấy chứ.”
“Cậu nói cũng phải.”
Thẩm Yến cười đáp: “Ngày mai cậu phải đến sớm một chút đấy. Cậu là bạn thân của tớ, phải đích thân đưa tớ ra ngoài cổng.”
“Chắc chắn rồi, sáng sớm mai tớ sẽ có mặt ngay.”
Trương Huệ nói được làm được. Ngày hôm sau, khi nhà họ Nghiêm còn chưa đến đón dâu, Trương Huệ đã có mặt tại nhà họ Thẩm.
“Người chị em xin nghỉ phép đến thật là có lòng quá!” Thẩm Yến mặc chiếc váy đỏ, nở nụ cười rạng rỡ.
Trương Huệ cười nói: “Hôm nay là ngày làm việc mà, nếu không xin nghỉ phép thì sao tớ đến được đây chứ.”
“Ôi, kể từ khi Trang Hồng tới, cuộc sống hiện tại của chúng ta quả thật khó khăn quá chừng.”
“Thôi đừng nhắc tới những chuyện không vui này nữa. Mấy người Nghiêm Vệ Hoa sắp tới nơi rồi đấy.”
“Ừm.” Thẩm Yến nhỏ giọng nói: “Mẹ tớ lại đi tìm cái thầy xem ngày hôm nọ, ông ấy nói mười giờ mười sáu phút là giờ lành, nhất định phải ra ngoài đúng giờ đấy.”
Hay thật! Trương Huệ giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ thán phục. Mấy chuyện tính thời gian mê tín dị đoan thế này thì tự biết là được rồi, nói ra lại thành vô nghĩa. Lỡ gặp phải người nông nổi thiếu suy nghĩ mà đi báo cáo thì phiền toái vô cùng.
Mẹ của Thẩm Yến nhìn thấy Trương Huệ thì hết lời khen ngợi cô duyên dáng xinh đẹp, khiến Trương Huệ cũng phải cảm thấy xấu hổ. Chị dâu Thẩm Yến bảo lát nữa đội đón dâu mới đến nên mời Trương Huệ vào phòng khách uống nước chè.
“Vậy cậu cứ chuẩn bị trước đi, lát nữa tớ sẽ qua phụ.” Trương Huệ thuận tay kín đáo đưa phong bao lì xì cho cô bạn.
“Ừ, lát nữa cậu đi theo giúp tớ ra ngoài nhé.”
Trương Huệ ra cửa. Mẹ Thẩm Yến liền đóng cửa lại rồi nói: “Con gái ngoan, đây có phải là cô gái mà Nghiêm Vệ Hoa từng theo đuổi trước đây không, trông duyên dáng nết na đến vậy.”
Thẩm Yến nhét phong bao lì xì vào túi, cười nói: “Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng điều gì. Không cần đâu ạ, Trương Huệ không phải loại người như vậy đâu.”
“Con mới quen người ta được bao lâu, sao mà biết rõ cô ấy là người thế nào chứ.”
“Mẹ à, mẹ cảm thấy Nghiêm Vệ Hoa cái gì cũng tốt, đó là vì mẹ chưa nhìn thấy chồng của Trương Huệ thôi. Anh ấy đẹp trai vô cùng, lại còn là kỹ thuật viên từ thủ đô về. Đợi ba năm nữa anh ấy xuất ngũ về nhà, nhất định Trương Huệ cũng sẽ phải đi theo anh ấy về thành phố lớn.”