“Về thủ đô xa xôi như vậy, thà gả gần như con đây còn hơn.”
“Vậy thì mẹ lo xa rồi. Mẹ không biết đâu, lúc Trương Huệ kết hôn ấy, cả nhà họ Giang đều đến dự, toàn là những người có tiếng tăm. Nhà họ Giang dự tiệc cưới một ngày liền vội vàng quay về, không lâu sau lại gửi nào túi lớn túi nhỏ cho Trương Huệ, còn mấy chiếc váy vóc nữa.”
Mẹ Thẩm Yến vỗ vỗ cánh tay con gái: “Được rồi, con đừng ghen tị với người ta. Nghiêm Vệ Hoa rất tốt, là con một, sau này mọi thứ cha mẹ cậu ấy để dành đều là của hai đứa. Con nói muốn ở nhà sân, Nghiêm Vệ Hoa lập tức nghe lời con mà tìm quan hệ mua một cái đấy thôi.”
“Anh ấy thì, cũng tàm tạm thôi ạ.” Thẩm Yến cười rất ngọt ngào.
“Con đó, có nói đùa với mẹ thì thôi đi, chứ con không được thái độ như thế với Nghiêm Vệ Hoa đâu. Cảm thấy cậu ấy tốt thì phải khen nhiều một chút. Hơn nữa, cha mẹ Nghiêm Vệ Hoa chỉ có một đứa con trai, sau này ông bà già nhất định sẽ cần các con chăm sóc. Con đừng nóng nảy, phải mau chóng tạo dựng quan hệ tốt đẹp với cha mẹ cậu ấy, như vậy cuộc sống tương lai mới dễ dàng hơn.”
“Vâng, con biết rồi ạ.”
Trong lúc hai mẹ con đang thủ thỉ tâm tình, Nghiêm Vệ Hoa đã dẫn người tới đón cô dâu. Đoàn người vô cùng náo nhiệt kéo lên lầu mở cửa. Nghiêm Vệ Hoa nhìn thấy Trương Huệ đang ngồi thẳng thớm ở đó thì hơi sững sờ một chút, sau đó liền cười ngượng ngùng.
Trương Huệ cười nói: “Mọi người đến sớm quá vậy. Xem ra chú rể đang rất nóng lòng muốn gặp cô dâu của chúng ta rồi đây.”
Đám người cười ha hả, mấy thanh niên xung quanh Nghiêm Vệ Hoa cũng bắt đầu reo hò, gọi cô dâu ra ngoài. Một thanh niên mặc đồng phục cán bộ màu xám đi tới bên cạnh Nghiêm Vệ Hoa, hưng phấn hỏi: “Cô gái kia là ai vậy?”
“Đừng có mơ mộng hão huyền. Người ta đã kết hôn rồi.” Nghiêm Vệ Hoa nhỏ giọng nói, ánh mắt ra hiệu anh ta ngậm miệng, đừng làm ảnh hưởng đến việc đón dâu của mình.
Nhà mới của Thẩm Yến và Nghiêm Vệ Hoa là một căn nhà sân nhỏ ở phía Nam Thành, so với nhà của Trương Huệ thì chỉ ít hơn hai cánh trái phải một phòng thôi, cách bố trí cũng tương tự. Đường đi không xa, không cần đi xe đạp. Mọi người đều cực kỳ náo nhiệt bước về nhà mới, phù rể mà Nghiêm Vệ Hoa gọi đến còn không ngừng phát kẹo cưới cho lũ trẻ con ven đường.
Lũ trẻ thông minh, chạy theo chúc phúc để xin thêm kẹo.
Thẩm Yến kéo Trương Huệ sát lại: “Lát nữa cậu nhớ nhìn nhà tôi thật kỹ nhé. Tôi cũng học theo cậu, mua nhà xong là tìm người trồng cây ăn quả liền. Tôi thích ăn táo, sẽ trồng hai cây táo, đợi khi nào ra trái, tôi sẽ tặng cậu mang về ăn.”
“Vậy cảm ơn cậu trước vậy.”
Vừa bước vào ngõ, người nhà họ Nghiêm đã thấy khách đến. Tiếng pháo nổ lốp bốp vang lên, giấy đỏ vụn vỡ tung tóe khắp mặt đất, khói trắng còn chưa kịp tan, mấy đứa trẻ đã nhao nhao chạy lại nhặt những mảnh pháo chưa cháy hết.
Ngửi thấy mùi khói pháo nồng nặc, Trương Huệ cảm thấy có chút khó chịu trong lồng ngực, cô không khỏi nhíu mày, đưa tay che mũi lại.
“Khách mới đến rồi!”
“Đâu, đâu, để tôi xem với!”
“Ối chao, cô gái này trông nổi bật thật đấy.”
“Váy áo trên người cũng thật là diêm dúa bắt mắt.”
“Nghe nói anh trai cô ấy làm việc ở cửa hàng bách hóa mà, sao có thể thiếu quần áo đẹp được.”
“Haizz, hai nhà quyền thế này kết thân rồi thì còn gì bằng!”
Ở cái thời buổi này, nếu công việc của ai mà liên quan đến vật tư, như ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị, cửa hàng bách hóa hay trạm ngũ cốc, thì sẽ khiến những người lớn tuổi khác phải ghen tị không ngớt.
Trong thời điểm nguồn cung khan hiếm mọi bề, đây là lẽ đương nhiên.
Trương Huệ lùi lại một bước, Nghiêm Vệ Hoa và Thẩm Yến đã bước vào trong. Trương Huệ đứng ở chỗ thoáng gió bên ngoài một lát, cho đến khi cảm thấy dễ chịu hơn.
Trương Huệ thấy trong lòng buồn bực, rốt cuộc là có chuyện gì vậy nhỉ?
Trước đây cô chưa từng thấy mùi pháo nổ lại khó chịu đến thế này, sao hôm nay lại cảm thấy nó nồng nặc, ngột ngạt ghê gớm đến vậy?
“Trương Huệ! Trương Huệ đâu rồi?”
Thẩm Yến quay đầu nhìn quanh, không thấy Trương Huệ. Một trong những phù rể vội vàng hét lớn: “Có phải cô ấy chưa đi theo vào không?”