“Hiệu trưởng Trang nói Trương Huệ đã làm trái nội quy của trường, bà là hiệu trưởng thì bà có quyền đặt ra những quy tắc, điều lệ, nhưng tôi cho rằng bà chẳng có cái quyền cắt xén tiền lương của Trương Huệ. Dù sao thì lương bổng của Trương Huệ cũng không phải do bà trả, mà là do xưởng thép chi trả. Xưởng thép trả lương cho Trương Huệ là để cô ấy dạy học. Nếu bà muốn trừ lương Trương Huệ, sao bà không hỏi xem ban lãnh đạo xưởng thép có đồng tình với chuyện này không, hay chí ít cũng phải dò hỏi ý kiến của các vị phụ huynh xem hành động trừ lương Trương Huệ của bà có hợp tình hợp lý hay chăng?”
Trang Hồng cười lạnh: “ Tôi đã nói rồi, tôi là hiệu trưởng, tôi có toàn quyền quyết định.”
Cô Lý vẫn mỉm cười nói: “ Tôi cũng đã nói, đây là trường tiểu học dành cho con em công nhân của xưởng thép.”
Phần lớn giáo viên ở đây đều là những người con của xưởng thép, lớn lên từ nơi này. Nếu thực sự có xích mích to lớn đến thế, việc quyết định đúng sai sẽ được giao cho ban lãnh đạo xưởng thép. Lúc ấy thì chưa biết chừng cuối cùng ai sẽ phải rời đi, ai được ở lại đâu đấy.
“Thẩm Yến, nếu cô đã bênh vực Trương Huệ như thế thì cô có tự nguyện gánh lấy hình phạt bị cắt lương thay cô ta không?”
Thật là quá quắt!
Trương Huệ trừng mắt nhìn lại Trang Hồng: “Bà Trang Hồng này, bà đừng có giở trò giả vờ làm oai, nói không lại thì sinh sự. Bà muốn trừ lương ai thì trừ à? Bà cứ trực tiếp trừ của tôi đi, tôi không nề hà, nhưng tôi rất muốn xem thử bà có đủ cái năng lực ấy không.”
“Vậy chúng ta cứ xem xem ai là người đúng.” Trang Hồng rất tự tin.
Khuôn mặt Trương Huệ bỗng tái mét, cô lảo đảo nghiêng đầu rồi ngất lịm đi.
“Trương Huệ, Trương Huệ, cậu làm sao vậy, đừng dọa tôi sợ hãi như thế!” Thẩm Yến hoảng hốt đến lắp bắp.
“Trương Huệ bị làm sao vậy?”
Thẩm Yến vừa buồn vừa tức giận: “Trương Huệ đang mang thai, vốn dĩ thể trạng đã suy yếu, hôm nay lại đứng lâu đến vậy. Tuy trong lòng khó chịu nhưng vẫn cố nén chịu đựng, giờ phút này thì quả thực không thể chống đỡ nổi nữa.”
Cô Lý vỗ nhẹ vào vai cô gái ngốc nghếch này một cái: “Ngây ra làm gì nữa, mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi.”
Mấy nữ giáo viên chân nam đá chân chiêu, hốt hoảng chạy đến đỡ Trương Huệ dậy.
“ Tôi biết nhà Trương Huệ ở đâu, tôi sẽ đến nhà cô ấy báo tin.”
Thẩm Yến quay đầu trừng mắt nhìn Trang Hồng: “Ai rảnh tay thì phi đến xưởng máy móc báo cho chồng Trương Huệ một tiếng.”
“Đi thôi, mau đưa người đến bệnh viện.”
Căn phòng họp trở nên náo loạn, mấy lớp học gần đó thấy động cũng vội vã chạy tới hóng chuyện. Chẳng biết ai là người nhiều lời, chỉ một lát sau, khắp nơi đều xôn xao rằng cô giáo Trương bị bà hiệu trưởng làm cho tức ngất xỉu.
Trương Huệ có thân phụ là một nhà giáo, bản thân cô cũng được rèn giũa kỹ lưỡng về nghiệp vụ sư phạm. Cô lại chẳng bao giờ thích dùng roi vọt hay la mắng học trò. Bởi có năng lực chuyên môn vững vàng và tính tình hiền hậu, cô rất được các em học sinh yêu mến.
Giữa bà hiệu trưởng Trang và cô giáo Trương, lòng dân chắc chắn sẽ nghiêng về phía cô giáo Trương.
Trường tiểu học con em nằm ngay trước cổng xưởng thép. Giáo viên không có mặt, không ai quản lý nên một số đứa học trò tinh quái đã lén lút chuồn khỏi cổng trường, chạy về nhà mách với cha mẹ chúng.
Lời đồn đại cứ thế lan truyền từ tai người này sang tai người khác. Trần Lệ Phương còn chưa kịp chạy đến bệnh viện, phần lớn công nhân trong xưởng thép đã biết rõ sự tình.
“Trương Huệ, con gái của Trần Lệ Phương ấy à? Tôi còn nhớ rõ con bé này từ bé đã xinh xắn lắm rồi.”
“Thằng cu út nhà tôi đang học lớp cô ấy đấy, điểm số khá khẩm hơn hồi lớp một nhiều. Cô giáo trẻ này dạy dỗ giỏi giang lắm.”
“ Đúng vậy, tôi nhớ ông nhà Trần Lệ Phương là một nhà giáo, xem ra con bé này được truyền lại cái nghề của cha mình rồi.”
“Thằng cháu trai lỳ lợm nhà tôi cũng học lớp cô giáo Trương. Nghe nó kể cô Trương chẳng bao giờ đánh đập bọn trẻ, lúc nào cũng lấy lẽ phải mà nói chuyện. Chị dâu tôi bảo có lần đi chợ mua thức ăn thì gặp cô Trương, hai người còn đứng lại trao đổi dăm ba câu về chuyện học hành của thằng bé.”
Những người khác khó hiểu: “Đang yên đang lành sao lại dính dáng đến bà hiệu trưởng?”
“Cái này cô không biết đâu. Cái bà hiệu trưởng này quả thực không dễ ăn nói. Cô bé Trương Huệ bị tức phát ngất là chuyện thường tình.”
“ Đúng vậy, hơn nữa, người ta lại đang có mang đấy chứ.”
Làm việc trong xưởng và sống ở khu nhà gia đình nhiều năm như vậy, ai cũng có thể có một người hàng xóm đang là giáo viên ở trường tiểu học con em của xưởng. Mặc dù bọn họ chưa từng gặp hiệu trưởng Trang, nhưng đúng là họ đã nghe không ít lời than phiền từ các thầy cô giáo rồi.