trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 103

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

hơn một cân.

Dâu tây ở phía sân sau chín nhanh, những cây dâu tây mẹ Quý trồng ở trên núi thì chín chậm hơn mấy ngày, nhưng cũng rất nhanh, đều lần lượt chín. So sánh với Tô Đan Hồng làm một chút cho vui, trông cho người trong nhà ăn thì mẹ Quý mới được xem là làm lớn, hơn nữa bà cũng chăm sóc tỉ mi vô cùng, cho nên lúc này xem như được mùa.

Một người hái không hết, bà còn nhờ tới Thạch Đầu, hai chị em Hiểu Trân Hiểu Ngọc, nói với bọn nhỏ nếu hỗ trợ hái ba ngày có thể được tiền công là một xu, nghĩa là một ngày được một phân ba tiền công, thật sự không thấp.

Bà vừa đưa ra giá tiên công ba đứa nhỏ đều rất nỗ lực, bảy giờ đi học, năm giờ hơn liên rời giường, bây giờ buổi sáng trời sáng sớm, năm giờ hơn hái đến sáu giờ rưỡi, động tác của bọn nhỏ rất nhanh nhẹn, có thể hái được không ít, làm mẹ Quý đỡ được rất nhiều, mà ba đứa nhỏ cũng rất vui vẻ.

Mấy ngày hái dâu tây này, Tô Đan Hồng bảo bọn nhỏ mang cặp sách qua hết bên này, hái xong dâu tây thì ăn cơm sáng ở nhà cô, sau đó lại mang theo một ít dâu tây mang đi học xem như đồ ăn vặt.

Ba đứa nhỏ rất vui vẻ, bởi vì thím ba làm cơm sáng vừa ngon lại phong phú, mỗi ngày còn đa dạng, có khi là cháo xương sườn, có khi là hâm cháo với xương cốt, có khi là cách kết hợp chung với nhau, hoặc là cháo thịt nạt gì đó, còn có món trứng xào với thịt.

Ăn xong bữa sáng phong phú mỗi người lại mang theo một ít dâu tây đi học.

Ba người đều biết em họ Yên Nhi không phải là con gái ruột của thím ba, nhưng ba đứa nhỏ đều vô cùng hâm mộ Yên Nhi không hiểu chuyện, bởi vì bọn họ cũng muốn ở trong nhà của thím ba nha.

Bởi vì Tô Đan Hồng làm cơm sáng ăn rất ngon, ba đứa nhỏ cơ hô đúng giờ liên đi lại đây, làm việc cũng rất chăm chỉ, bởi vì làm việc càng nhiêu thì càng đói, đến lúc đó lại ăn nhiêu một chut.

Mùa dâu tây chín thục nhất chỉ có hơn một tuân, một tuân này mỗi ngày đều có mấy sọt dâu tây, Tô Đan Hồng trực tiếp đặt bán ở chỗ Tô Tiến Quân, bởi vị hương vị tốt, lúc này trái cây cũng không quý, hơn nữa dâu tây cũng nhiều, ăn lại nhiều nước, không ít người deu mua lại thành khách hàng quen.

Bởi vì bây giờ Tô Tiến Quân bán thêm dâu tây, cửa hàng của Tô Tiến Quân lại tăng thêm một lượng lớn khách hàng, thêm gà, trứng gà còn có buôn bán rau dưa mới mẻ ở nhà và cá tươi của nhà anh ta.

Buôn bán tốt, Tô Tiến Quân cũng không làm lỗi, anh ta đem mỗi lần bán được đều nói rõ ràng với mẹ Quý, việc buôn bán của anh ta với em gái, anh ta cũng nhớ rõ ràng càng đừng nói là mẹ Quý, dù một phân một hào anh ta cũng rõ ràng.

Mỗi ngày anh ta sẽ lái xe vào thôn, sau đó sẽ cùng với mẹ Quý nói về chuyện buôn bán, tiên là một ngày thanh toán một lân.

Mẹ Quý là người nào, bà hái được nhiều hay ít dâu tây trong lòng đều rõ ràng, cho dù không quá cụ thể nhưng trong lòng bà cũng biết được khoảng nhiều hay ít.

Cho nên mỗi ngày tính tiên với Tô Tiến Quân, bà đều rất vừa lòng, bởi vì so sánh với tính giá tiền trong lòng của bà còn cao hơn một chút, chuyện này có thể thấy được anh hai của Tô Đan Hồng không ăn bớt của bà đồng nào.

Bởi vì anh đào là bán giúp nên mẹ Quý phải trả tiên, Tô Tiến Quân vội vàng nói: “Cái này không được, có dâu tây của thím nên việc buôn bán của cháu còn muốn dựa sức đấy, lấy tiên thì quá rồi."

Ấn tượng của mẹ Quý đối với Tô Tiến Quân càng tốt, bà nói với anh ta: "Tiến Quân này, mấy ngày nữa hái anh đào, cháu tới hỗ trợ nhé." "Thím yên tâm, cháu nhất định sẽ tới hỗ trợ, nhưng cháu phải xong việc ở bên cửa hàng sớm mới được, nếu không vợ cháu vừa trông con vừa lo cửa hàng thì lo liệu không xuể." Tô Tiến Quân nói.

"Không thành vấn đề." Mẹ Quý thực vừa lòng, anh hai của Đan Hồng cũng là người biết đau lòng vợ con, bà rất thích người đàn ông như vậy.

Mẹ Quý tính tiền xong với Tô Tiến Quân sẽ lại đây chia tiền với Đan Hồng, bà đã nói rõ với Đan Hồng, mỗi người một nửa. Tuy rằng dâu tây đều là do mẹ Quý chăm sóc, nhưng không thể nói là cho không tiên Đan Hồng, mẹ Quý cũng không cảm thấy thua thiệt, trong lòng bà hiểu rõ nếu không có sự hỗ trợ từ Đan Hồng, bà cũng không có khả năng trông được dâu tây tốt như vậy, bà làm việc nhà nông bao nhiêu năm, chẳng lẽ còn không biết bản thân mấy cân mấy lượng sao?

Chỉ dựa vào mình bà cho dù đất có tốt cũng tuyệt đối không có khả năng trông ra dâu tây vừa đẹp vừa ngon như vậy, cho nên tiên này mẹ Quý đưa cũng là đưa một cách cam tâm tình nguyện.

Hơn nữa cuối cùng chính là vợ của nhà đứa thứ ba làm bà thật sự rất thích, đưa tiên cho Đan Hồng bà không có gì bất mãn, nhìn xem mỗi ngày bọn nhỏ Thạch Đầu, Hiểu Trân, Hiểu Ngọc đều lại đây ăn sáng, bà là bà nội, mấy đứa nhỏ này đều là cháu trai cháu gái của bà, bà tất nhiên là yêu thích, nhưng nếu nói lời nói thật lòng, Đan Hồng cũng chỉ là thím của bọn nhỏ, không có nghĩa vụ gì.

Nhưng Đan Hồng lại không để ý tới những chuyện đó, vì chính gia đình mình mà chăm sóc, mỗi ngày đều nấu ăn rất ngon cho bọn nhỏ ăn đến no bụng, ngay cả mẹ ruột cũng không bằng, còn có Yên Nhi, lớn lên thực khỏe mạnh, còn xinh đẹp, hơn nữa được dạy dỗ rất ngoan ngoãn, gặp người liền mỉm cười chào hỏi, miệng nhỏ rất ngọt. Mẹ Quý cảm thấy không có người còn có thể tốt hơn vợ của đứa thứ ba.

Lại nói tiếp, là do mộ tổ tiên nhà họ Quý bốc khói xanh, là hồi báo của Kiến Quốc khi bảo vệ quốc gia, bằng không người con dâu như vậy gia đình họ tìm ở đâu ra?

Hơn nữa dù phải chia một nữa cho Đan Hồng, nhưng mỗi ngày mẹ Quý cầm tiền trong tay cũng hơn ba đồng, một ngày hơn ba đồng, một tháng mẹ Quý có khoảng hơn một trăm đồng.

Đối với mẹ Quý mà nói quả thực là con số khổng lồ.

Còn có thêm dưa hấu ở phía sau, bà trông dưa hấu cũng không ít, đến lúc đó khẳng định là lại kiếm được một khoảng lớn!

Mỗi ngày mẹ Quý đều tràn đầy năng lượng.

Thời gian sau, anh đào lần lượt chín, anh đào chín cần hái trước, ngày nào hái thì ngày đó hai người Quý Kiến Quân và ông Tần trực tiếp chở đi thành phố Giang Thủy.

Hơn nữa còn mang theo cân và tiên lẻ.

Sau khi hai người họ lái xe tải lớn đi thành phố Giang Thủy người trong nhà vẫn tiếp tục hái, bây giờ hái xong lại chờ tới sáng mai, Quý Kiến Quân và ông Tân tiếp tục lái đi thành phố Giang Thủy, đều là đi trong ngày về trong ngày, hai người họ phụ trách bán, người trong nhà phụ trách hái.

Mà xe vận tải lớn của ông Tần chạy ra chạy vào ở vườn trái cây của nhà ông Quý, động tĩnh này cũng không nhỏ, đặc biệt biết được anh đào đã chín, hái anh đào đi vào thành phố. Giang Thủy bán, người trong thôn đều vô cùng hâm mộ.

Nhất là mấy nhà cũng đi theo hái trái cây ăn quả, nhưng năm nay cũng không thu hoạch được bao nhiêu, kia cũng chỉ thèm đến đỏ cả mắt.

Tuy thèm thì thèm nhưng hiện tại ai dám có chủ ý với vườn trái cây của Quý Kiến Quân? Không nói tới anh em của anh có tới ba bốn người, chỉ cần mỗi Quý Kiến Quân cũng đã có thể đánh mấy người, còn có anh em ruột nhà mẹ đẻ của Tô Đan Hồng, Hứa Ai Đăng bây giờ làm công hoàn toàn cho nhà họ không nói, còn có ông Tần bán trái cây ăn quả, trai tráng cũng không ít.

Đan Hồng còn nuôi mấy con ch.ó bưu hãn, mấy ngày nay còn đặc biệt lớn nhanh, lớn khoảng chừng bằng con nghé con, một cái răng nanh cũng có thể dọa trẻ con khóc, Đại Hắc đi ra ngoài một vòng ai nhìn thấy không phải nuốt nước miếng lùi lại?

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 103